Chương 78: Ngoại Truyện (8) (hoàn)

Edit: Myniee

Beta: Manh

Tô Dương bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại, mộng đẹp dở dang khiến cô nhăn nhó mặt mày.

Cục Bột nghe được tiếng chuông, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ, chạy ào từ trong phòng ra, chưa nhìn kĩ dãy số đã vội bắt máy. Mấy giây sau, cậu ngây ngô đáp: "Cháu cảm ơn, không cần đâu ạ." Sau đó cúp điện thoại, nói với Tô Dương: "Tiếp thị bán nhà mặt tiền mẹ ạ."

Cậu đã được bố dạy cách trả lời khi nhận được những cuộc gọi như vậy.

Tô Dương nhìn con, dần dần tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn bản phác thảo nhăn nhúm. Mới nãy cô đang mải phác thảo cho video quảng cáo dòng điện thoại R729 rồi thiếp đi lúc nào không hay, mơ thấy hồi cô và Tưởng Bách Xuyên mới hẹn hò. Trong mơ, anh cõng cô dạo bước trên phố, cả hai bàn

Cục Bột bưng một ly nước ấm qua: "Mẫu hậu đại nhân, mời người dùng trà."

Tô Dương ngồi dậy, nhận ra trên người đang đắp mền, không cần nghĩ cũng biết là do Cục Bột đắp cho, cô xoa xoa cổ nhận lấy ly nước. "Cho con lui."

Cục Bột xoay người định về phòng chơi game thì lại bị Tô Dương kêu trở lại: "Tưởng Dịch Sơ, bố con đâu?"

"Bố đến công ty rồi mẹ ạ, nói một lát nữa sẽ quay về ngay."

Tô Dương gật đầu, uống một ngụm nước, lại đưa ly nước cho cậu nhóc: "Nước hơi nóng đấy."

Cục Bột lại đến phòng bếp đổi cho cô một ly nước mát. Tô Dương vỗ vỗ chân mình, ra hiệu cậu nhóc ngồi lại gần, cô cười nói: "Nghe nói mấy ngày trước con khốn khổ vì tình, bây giờ giải quyết ra sao rồi?"

Cục Bột nằm sấp trên chân Tô Dương, tay chống má vui vẻ nói: "Đã hòa hợp lại với bạn gái của con rồi, đàn ông tốt không thể có trăng quên đèn."

Tô Dương không nhịn được, phụt cười một tiếng, Cục Bột rút một tờ khăn giấy đưa cho cô lau miệng, còn tỏ vẻ ghét bỏ: "Sao mẹ lại giống Cục Kẹo vậy, còn chảy cả nước miếng! "

Tô Dương vẫn không nhịn được cười, dùng lực xoa đầu cậu, lại bóp bóp cái má, cuối cùng hôn lên mặt cậu một cái.

Cục Bột ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ: "…" Làm con trai thật là khó mà, ở nhà trẻ thì phải dỗ bạn gái, về nhà còn phải dỗ mẹ.

Buổi tối Tưởng Bách Xuyên phải tham dự một buổi tiệc, khi về đến nhà thì đã khuya, Cục Bột và Cục Kẹo đã say giấc, nhưng Tô Dương vẫn còn đang ngồi vẽ trên ghế sofa trong phòng khách.

Bản phác họa lần này là một bộ phim dài tập, toàn bộ cảnh đều từ được tái hiện lại từ ký ức trong đầu cô. Tô Dương nghe thấy tiếng mở cửa, ngồi dậy từ trên ghế sô pha.

"Sao em lại ở phòng khách?"

"Vì để có thể nhìn thấy anh đầu tiên đó."

Tưởng Bách Xuyên cười, treo áo khoác lên, vừa đi vừa cởi vào nút áo sơ mi. "Buổi chiều em ngủ đến mấy giờ?" Lúc anh đến công ty, nhìn cô ngủ rất ngon nên anh cũng không đánh thức.

"Hơn bốn giờ." Nếu không phải bị chuông điện thoại đánh thức, cô còn có thể ngủ thêm một lúc nữa. Cô giang hai tay ra, Tưởng Bách Xuyên cúi người ôm cô, "Anh đi tắm đã, tối nay có uống một ít rượu."

Tô Dương ngửi mùi hương nơi hõm cổ anh: "Em thích mùi này." Mùi rượu nhàn nhạt hòa cùng hơi thở thơm mát, và còn thoang thoảng cả mùi thuốc lá.

Tưởng Bách Xuyên nâng cằm cô hôn lên, vị rượu còn đọng trên đầu lưỡi hòa tan trong khoang miệng cô. Rời khỏi môi anh, Tô Dương vẫn quấn quít trước cổ anh, "Chiều nay em đã nằm mơ đấy."

"Mơ thấy gì?" Anh tựa lên trán cô, khẽ cọ cọ chóp mũi.

"Chính là về lần đầu đút anh ăn kem ở công viên ấy."

Trước khi ngủ gật, cô vẫn luôn nghĩ về câu: "Khi tôi biết ngắm nhìn, thế giới đã trở nên xinh đẹp hơn", có rất nhiều hình ảnh được cô dùng từ tư liệu video mười mấy năm trước. Hơn nữa, những video đó lại đúng vào buổi chiều hai người họ lần đầu tiên đút nhau ăn kem, nghĩ nhiều về nó nên lúc nằm mơ cũng liên tưởng đến việc đó.

Tưởng Bách Xuyên cắn chóp mũi cô: "Tô Dương, bây giờ anh mới phát hiện, lúc trước em hư lắm đấy nhé."

Tô Dương cười: "Em mà hư à?"

"Mỗi ngày đều đào một cái hố, mỗi lần đều đào rất nhiều hố."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!