Chương 77: Ngoại Truyện (7)

Edit | Beta: Myniee & Manh

Tô Dương chăm chú ăn kem chợt nghĩ đến điều gì đó, ngước mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên mấy giây, sau đó múc một muỗng nhỏ, đưa đến bên miệng anh: "Anh thử chút đi, ngon lắm đấy."

Cô thường trông thấy những cặp tình nhân đút kem cho nhau, hâm mộ vô cùng.

Tưởng Bách Xuyên quay đi: "Anh không thích đồ ngọt."

Con ngươi đen láy như trân châu của Tô Dương đảo vài vòng, vụng trộm tính kế trong lòng. Cô không tiếp tục ép anh ăn, bỏ kem vào miệng, vờ như không có chuyện gì mà nói: "Hiện tại mới hơn sáu giờ, em chưa đói lắm, chúng ta đến công viên đi dạo một chút rồi hẵng đi ăn được không?"

"Công viên đâu có gì để chơi, em muốn đi à?"

Tô Dương gật đầu, láu cá nhìn anh: "Chỉ cần có anh ở bên thì ở đâu cũng vui."

Tưởng Bách Xuyên khẽ cười, một câu nói vô tình của cô cũng có thể chọc ghẹo trái tim anh.

Anh dắt cô đến công viên gần đó, dừng chân ở một chốn yên tĩnh. Tô Dương ngồi trên đùi anh bỏ một muỗng kem lớn lên đầu lưỡi, sau đó vỗ vỗ và ra hiệu cho anh quay qua nhìn, đoạn sán lại gần, duỗi lưỡi ra. Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ bật cười, cúi đầu ngậm lấy lưỡi cô. Kem thì lạnh còn lưỡi của cô lại nóng ấm, anh không chắc rốt cuộc mình có ăn được kem hay không, nhưng nước bọt của cô thì nếm không ít.

Tô Dương cười: "Có phải anh cảm thấy rất may mắn khi tìm được một cô bạn gái nhỏ tuổi bằng lòng dỗ anh ăn kem không?"

Tưởng Bách Xuyên: "…" Anh chỉ lớn hơn cô có 4 tuổi thôi, đâu có già lắm chứ!

Nghĩ đoạn, anh cúi đầu chặn môi cô. Tô Dương cũng chẳng màng đến kem, vòng tay ôm cổ anh và đáp lại.

Tưởng Bách Xuyên đặt cốc kem trên ghế dài, một tay ôm eo cô, tay kia đỡ gáy, hai người say sưa ôm hôn. Cũng không biết hôn được bao lâu, mãi đến khi Tô Dương cảm thấy đầu lưỡi đau đau, đôi môi tê rần, định kết thúc nụ hôn thì Tưởng Bách Xuyên lại không chịu buông, còn quyến luyến quấn quít môi cô.

Kem trong cốc đã sớm tan chảy, thi thoảng có bóng người lướt qua trên con đường sỏi đá uốn lượn, nhưng bọn họ vẫn tình chàng ý thiếp, chẳng coi ai ra gì.

Nhiều năm sau, sau ngày đôi vợ chồng công khai chuyện hôn nhân và ghé thăm chốn xưa, người nào đó kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân đã từng sến sẩm như thế.

Nụ hôn kết thúc, Tô Dương hơi đói, nói muốn đi ăn Malatang[1], Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô, hỏi: "Em ăn cái gì dinh dưỡng một chút được không?"

[1] (Malatang – tạm dịch bún cay) là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thụ từ Malatang mà đến. Malatang là một loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất, cũng là mùi vị đại diện cho vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh.

Tô Dương lắc đầu, vừa cố chấp vừa kiên định: "Không được."

Cô nghiêng đầu nghía anh, "Tưởng Bách Xuyên, miệng của em đã bị anh gặm đến mức mất sạch tri giác rồi, em cần phải ăn thứ gì đó cay cay để đánh thức giác quan của em."

Bị bóc mẽ, Tưởng Bách Xuyên: "…"

Anh vò đầu cô, nhượng bộ một bước, "Về sau mỗi tháng chỉ được ăn một lần thôi đấy."

Tô Dương cười, thoải mái đồng ý: "Được thôi." Rồi lại bổ sung thêm: "Vậy sau này mỗi tháng anh cũng chỉ được hôn em một lần thôi nhé."

"…" Tưởng Bách Xuyên bất mãn cúi đầu cắn môi cô, Tô Dương vỗ bồm bộp lên người anh vì đau.

Sau cuộc đùa giỡn, Tô Dương đeo cặp trên lưng, Tưởng Bách Xuyên nắm tay cô, chậm rãi tản bộ như trước.

Khi sắp đến cổng công viên, Tô Dương không chịu đi nữa. Cô khẽ thở dài, túm lấy cánh tay Tưởng Bách Xuyên, mặt đối mặt với anh, chân lùi lại vài bước.

"Tưởng Bách Xuyên, em cảm thấy cặp của em thật là hạnh phúc, em hâm mộ nó chết đi được."

Tưởng Bách Xuyên nhìn cô mấy giây, hỏi: "Hâm mộ nó ở điểm nào?"

Tô Dương đáp: "Nó không phải đi bộ, vì có em cõng trên lưng rồi."

Tưởng Bách Xuyên: "…"

Sau đó, anh bật cười, dừng một chút, khom lưng, hai tay chống gối, "Lên đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!