Tô Dương vội quay về nhà nhưng lại bị kẹt xe, hơn mười phút trôi qua, ô tô chỉ xê dịch mấy trăm mét. Nhìn tình hình trước mắt, cô khe khẽ thở dài.
Vào lúc buồn bực, chuyện cô muốn làm nhất là hút thuốc.
Trước đây cô thường tiện tay ném bao thuốc cùng bật lửa vào trong hộc để đồ trên xe, sau đó bị Tưởng Bách Xuyên vứt sạch.
Lúc đó, Tưởng Bách Xuyên nghiêm mặt hỏi: "Sao em lại hút thuốc?"
Cô đáp: "Bởi vì em nhớ anh."
Anh quá bận bịu, bận tới mức khiến cô cảm thấy mình như không có bạn trai, không biết phải giải tỏa cảm xúc dưới đáy lòng ra sao, chỉ có thể hút thuốc để giảm bớt muộn phiền.
Lần đầu tiên, cô chỉ ôm tâm tính hút nghịch, ai ngờ hút mãi thành nghiện.
Tựa như sự yêu thích của cô dành cho Tưởng Bách Xuyên, sau khi nghiện sẽ khó lòng từ bỏ.
Từ lúc Tưởng Bách Xuyên ném thuốc lá của cô đi, cô cũng cấm anh hút, anh rất kiên quyết, nói bỏ là bỏ.
Một tiếng sau, ô tô về đến nhà bằng tốc độ rùa bò.
Nhà họ Tô vẫn còn sống ở tiểu khu cũ từ nhiều năm trước. Tô Dương đã từng đề nghị mua cho bố mẹ một căn phòng tốt hơn ở tiểu khu khác, nhưng mẹ Tô nói hai vợ chồng ở đây đã quen, biết tầng trên, hay tầng dưới, trong xã khu cũng có nhóm người già cùng chơi với nhau.
Tô Dương dừng xe xong thì thấy bố Tô đang chờ cô dưới nhà ở phía xa xa. Đã nhiều năm trôi qua, song ông vẫn giữ thói quen ấy.
Sau khi xuống xe, Tô Dương che kín áo lông, chạy về phía ông.
Bố Tô hỏi: "Lại kẹt xe hả con?"
"Vâng, trên đường con còn thấy tai nạn xe cộ, xe taxi đụng vào một chiếc xe sang trọng tại giao lộ. Chẳng ai chịu nhường ai, sắp đánh nhau tới nơi rồi, chiếm hẳn hai làn đường, chặn kín mít." Tô Dương khoác tay bố Tô.
Bố Tô: "Có phải xe sang trọng vi phạm pháp luật không?"
Tô Dương thoáng nhướn cằm: "Bố à, bố phiến diện quá, nhỡ là xe taxi sai thì sao."
Bố Tô lắc đầu không đáp.
Nhưng nghe những chủ xe xem náo nhiệt nói, xe sang trọng là xe mới, còn chưa có giấy phép, biển hiệu còn chưa được cấp đã trực tiếp vượt đèn đỏ.
Bố Tô hỏi: "Tưởng Bách Xuyên về từ lúc nào thế?"
"Tối hôm qua ạ." Tô Dương nghiêng đầu nhìn về phía bố mình, khẽ cười hỏi: "Có phải bố căng thẳng tới hỏng rồi không?"
Bố Tô ăn ngay nói thật: "Không phải căng thẳng, chỉ là không biết nên nói gì với cậu ấy thôi. Mẹ con lại không rành khoản tán gẫu, ngồi cũng tẻ nhạt, thế là nó chạy đi nấu cơm. Con nói xem, làm gì có đạo lý để con rể nấu cơm trong khi chúng ta nhàn rỗi chứ."
Bố Tô không học hành được mấy năm, đi làm tài xế xe buýt từ khi còn trẻ. Sau này, công ty giao thông công cộng cải chế, ông bị sa thải, lại đổi sang lái xe taxi. Cuối cùng, vì thấy ông làm người thành thật trung hậu nên người nhà họ Tưởng đã để ông làm tài xế cho nhà họ. Vài chục năm cứ trôi qua như vậy, cho tới hiện tại, ông chưa từng có nửa điểm sai lầm.
Do tính ông quá chất phác, ở nhà còn có thể nói chuyện vài câu với Tô Dương và mẹ Tô, nhưng nếu ở cùng người ngoài thì sẽ không có chuyện để nói.
Càng đừng nói là với Tưởng Bách Xuyên.
Tô Dương an ủi ông: "Anh ấy thích làm thì bố cứ kệ anh ấy, cơm ở nhà toàn do anh ấy nấu đấy con gái của bố chỉ lo ăn thôi, mà con thấy anh ấy cũng nên hiếu kính bố mẹ như vậy."
Tuy về tình lý là thế, nhưng trong lòng bố Tô vẫn không được tự nhiên.
Đến tầng trên, mẹ Tô đang hỗ trợ rửa rau ở phòng bếp nghe được động tĩnh, nhô đầu ra liếc một cái, "Sao về trễ thế?"
"Con nó kẹt xe." Bố tô đáp.
Tô Dương đổi dép rồi vào phòng bếp, Tưởng Bách Xuyên đang nhìn máy tính bảng, cô tiến tới nhìn theo: "Anh đang coi gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!