Đinh Thiến cũng cảm thấy Tô Dương không quá háo hức, cô nhanh chóng đổi đề tài, được nước tranh công: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đúng chưa? Mau mau khen mình hai câu rồi tiện tay phát vài cái bao lì xì đi!"
Tô Dương bật cười: "Cảm ơn cậu nhé."
Cả người Đinh Thiến nổi da gà: "Ôi trời ơi, chua chết tôi rồi!"
Sau đó, cô lại nghĩ tới chuyện đứng đắn mà mình chưa nói, "Đúng rồi, tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu sẽ diễn ra vào thứ ba tuần tới, Duy Y đã gửi thư mời cho studio của chúng ta rồi, còn nói cậu nhất định phải có mặt, bởi vì hôm ấy sẽ tụ tập nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí nên muốn cậu chụp ít ảnh tập thể cùng video."
Tô Dương hỏi: "Là ai thế? Kiều Cẩn có đi không?"
Đinh Thiến: "Mình cũng không rõ lắm, chốc nữa mình sẽ đi hỏi thăm một chút. Để mình gửi danh sách những người tham dự cùng lịch trình hoạt động và chương trình biểu diễn vào mail của cậu nhé."
Dứt lời, Đinh Thiến cúp điện thoại.
Tô Dương nghiền ngẫm nhìn màn hình di động.
Dựa vào mối quan hệ giữa Duy Y cùng Kiều Cẩn, Kiều Cẩn không thể không đi, mà kỳ thực, việc chụp ảnh tập thể Duy Y muốn cô làm chính là cố ý gây khó khăn cho cô. Đến lúc đó, nếu cô khó lòng nhẫn nhịn Kiều Cẩn, sẽ có vô số người chờ xem náo nhiệt.
Sau khi nhận được e
-mail, Tô Dương liếc qua, không thấy hứng thú gì nên rời khỏi hòm thư.
Có tin nhắn được gửi tới di động, là Tưởng Bách Xuyên: [Anh chờ em ở quán cà phê nhé.]
Sau đó, anh định vị trí của mình cho cô.
Tô Dương trả lời: [Mười phút nữa là đến.]
Trong quán cà phê.
Vừa bước qua cánh cửa gỗ, Bàng Việt Hy đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nhưng cực kỳ chói mắt ở sát cửa sổ.
Cô ta giật mình, không ngờ bản thân lại gặp được anh ở một quán cà phê như thế này.
Cô ta nghĩ tới một câu, một câu nói vô cùng kiểu cách.
[Nếu nói vô duyên, cớ gì gặp?]
Bàng Việt Hy nhìn chằm chằm Tưởng Bách Xuyên vài giây.
Anh đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, đôi tay không ngừng gõ chứ, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô ta.
Người bán hàng nhìn người phụ nữ ở trước mắt, lại nhìn người đàn ông cách đó không xa, yên lặng trở lại quầy bar, cầm khăn nhẹ nhàng lau quầy, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.
Điều chỉnh tâm trạng xong, Bàng Việt Hy bước về phía Tưởng Bách Xuyên. Tưởng Bách Xuyên cũng thoáng thấy cô ta, nhưng anh không lên tiếng.
Cho đến khi Bàng Việt Hy chuẩn bị ngồi ở phía đối diện anh, Tưởng Bách Xuyên mới chợt ngẩng đầu: "Nơi này có người rồi."
Bàng Việt Hy: "…."
Cô ta tức tới mức bật cười, "Tưởng Bách Xuyên, sao anh lại…" Vừa ấu trĩ vừa không thân sĩ như thế. Cô ta không ngồi vào chỗ kia nữa mà kéo ghế từ một bàn khác sang, trực tiếp đặt ở giữa đường.
Sau khi ngồi xuống, Bàng Việt Hy quay đầu gọi một ly cà phê latte.
Đoạn, ánh mắt sâu xa của cô ta dừng trên khuôn mặt của Tưởng Bách Xuyên một lần nữa.
Người đàn ông này vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt, chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt.
Cô ta không ở trong tầm mắt của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!