Sau một hồi xúc động, Tô Dương lại nằm trên ghế sô pha, kéo tay Tưởng Bách Xuyên qua rồi gối lên, cọ qua cọ lại.
"Tưởng Bách Xuyên, em thấy mình như Nobita phiên bản nữ ấy."
Tưởng Bách Xuyên bật cười: "Anh không lợi hại như Doraemon đâu."
Tô Dương nhắm mắt, chế nhạo: "Thì ra khi còn bé anh cũng xem phim hoạt hình, em còn tưởng anh là thần tiên tỷ tỷ, không ăn khói lửa nhân gian đấy."
Tưởng Bách Xuyên: "…"
Anh nhẹ nhàng bóp má cô, đoạn nói: "Khi ấy anh còn xem cả cảnh sát trưởng mèo đen và Transformers cơ."
Tô Dương cười ha ha.
Tưởng Bách Xuyên: "Em cười cái gì!"
Thật lâu sau, Tô Dương mới ngừng cười, xoa xoa lồng ngực cười đến phát đau của mình.
"Em vẫn luôn cho rằng một tiểu ca học giỏi, trời sinh lạnh lùng như anh sẽ tự học tiếng Anh, máy tính từ lúc năm, sáu tuổi gì đó cơ. Đúng là không thể tưởng tượng ra bộ dạng anh ngồi trước TV xem cảnh sát trưởng mèo đen mà."
Nói xong, cô lại vô thức bật cười, tự tưởng tượng vô vàn hình ảnh ở trong đầu.
Tô Dương đưa tay vỗ cánh tay anh: "Ầy, lần sau về nhà tổ thì cho em xem ảnh anh hồi bé nhé, em rất muốn xem bộ dạng của anh khi còn là một bánh bao nhỏ đấy."
Cô lại không nhịn được cười ha ha.
Bánh bao nhỏ?
Tưởng Bách Xuyên chớp mắt, yên lặng nhìn cô đăm đăm.
Một lát sau, anh nói: "Không phải anh đã cho em xem rồi sao?"
Tô Dương liếc anh: "Trước đây anh chỉ cho em xem ảnh hồi tiểu học, bây giờ em muốn xem ảnh anh lúc ba bốn tuổi ấy. Không đúng, em muốn xem tất cả ảnh chụp anh từ lúc sinh ra tới trước khi học tiểu học."
Tưởng Bách Xuyên: "…"
Tô Dương lắc lắc cánh tay anh: "Anh nghe rõ chưa! Anh đã xem hết ảnh em hồi nhỏ rồi, em còn chưa thấy bộ dạng của anh lúc chỉ cao một mét đâu, thế là không công bằng!"
Tưởng Bách Xuyên mím môi, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Hồi nhỏ, anh thường bị mẹ trang điểm thành bộ dáng khó có thể diễn tả bằng một lời, sau đó, bà sẽ quay chụp vô số ảnh và video của anh mà không biết mệt.
Anh tuyệt đối không thể để Tô Dương thấy những tấm ảnh kia.
Hình tượng của anh sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Một lát sau, anh mới lên tiếng: "Anh từng chuyển nhà một lần vào lúc học cấp hai, mất hết album ảnh hồi bé rồi."
Tô Dương cười xấu xa, mang vẻ mặt em tin anh mới là lạ.
Tưởng Bách Xuyên không nói gì nữa.
Anh đăm chiêu nhìn cô.
Tô Dương gãi gãi mu bàn tay anh, "Đang nghĩ gì thế?"
Còn có thể nghĩ gì? Nghĩ anh phải về nhà một chuyến, trộm hết những tấm hình kia rồi gửi vào ngân hàng, để không ai có thể thấy chúng ngoài anh.
Tưởng Bách Xuyên đổi chủ đề rất đúng lúc: "Anh đang nghĩ xem nên mua bộ báo âm thanh ở đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!