Sáng sớm hôm sau, Tô Dương cùng đoàn quay phim của cô tới nhà giám đốc Chu, nghe Chu phu nhân nói giám đốc Chu đã đi sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông vào sáng sớm nay, Tô Dương không hỏi nhiều.
Bố trí xong hiện trường, xe của Lục Duật Thành và Cố Hằng cùng rẽ vào sân biệt thự.
Sau khi Lục Duật Thành xuống xe, nhìn chằm chằm vào Tô Dương vài giây, vẫn hỏi cô câu nói vạn năm không đổi kia: "Đã ăn sáng chưa?"
Tô Dương gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Sao hôm nay cậu lại qua đây?"
Lục Duật Thành nhìn cô, tức giận nói: "Nghệ sĩ của công ty tôi quay quảng cáo ở chỗ này, tôi tới để xem, không được chắc?"
Cố Hằng là nghệ nhân dưới trướng tập đoàn giải trí Phương Dịch, Lục Duật Thành là ông chủ của Phương Dịch.
Tô Dương chép miệng, không nói gì nữa.
Lục Duật Thành xoay người vào khu vực nghỉ ngơi tạm thời ở trong sân.
Cố Hằng đang chơi với béc giê ở khu quay phim, Tô Dương cất bước đi qua, gọi: "Anh Bố, lại đây!"
Anh Bố nghe thấy tiếng thì quay đầu, vui mừng chạy về phía Tô Dương rồi ngồi xuống ở trước mặt cô, đuôi vẫy lưỡi thè như đang nịnh nọt.
Tô Dương nhìn mà mở cờ trong bụng, khom lưng xoa đầu Anh Bố, trải qua một ngày chung đụng, Tô Dương rất thích chú béc giê này.
Cố Hằng cũng đi tới, Tô Dương nghiêng mặt nói với Cố Hằng: "Cậu có cảm thấy ánh mắt của Lục Duật Thành rất giống với Anh Bố không, thỉnh thoảng rất tiện."
Cố Hằng: "…"
Anh muốn cười mà không được, lướt mắt qua Tô Dương, nhìn về phía sau cô.
Tô Dương lại bắt đầu trêu trọc Anh Bố, "tiện" của cô chính là thỉnh thoảng sẽ trở nên hơi hèn với người bên cạnh, cũng không có ý gì xấu, nhưng ý nghĩa của lời này lại hoàn toàn thay đổi khi lọt vào tai Lục Duật Thành.
Cô khom người, áo phông bị kéo lên một chút, da thịt nõn nà trắng mịn ở phần eo như ẩn như hiện, phong cảnh kiều diễm.
Lục Duật Thành nhanh chóng xoay mặt nhìn bốn phía, nhân viên nam trong đoàn của Tô Dương đều đang bận bịu ở khu quay phim, không nhìn về bên này.
Hắn đến gần hai bước, đưa tay kéo áo phông của cô xuống.
Tô Dương cảm thấy có người chạm vào mình, lập tức đứng thẳng, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn, còn chưa đợi cô mở miệng, chợt nghe Lục Duật Thành nói: "Tôi tiện thế nào?"
Tô Dương: "…"
Không phải hắn vừa đi nghỉ ngơi sao?
Lục Duật Thành lười biếng nâng mắt nhìn cô, lấy thuốc lá ra, ném một điếu cho Cố Hằng, tự đổ ra một điếu, châm lửa.
Hắn hút một hơi, chậm rãi nhả khói, hơi híp mắt nhìn cô, "Nói thử xem."
Hắn tiện như thế nào sao?
Tô Dương không muốn nói nhảm với hắn, hiện tại người đàn ông này đã trở nên khó có thể nói lý, trốn tránh sẽ tốt hơn, vậy nên cô ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cúi đầu trêu chọc Anh Bố.
Lục Duật Thành cũng biết hắn của hiện tại đã không giống như trước kia, cũng không cố chấp muốn câu trả lời của cô, kéo một cái ghế tới ngồi cạnh Cố Hằng, thuận tay gảy tàn thuốc.
Hắn thấy Cố Hằng vẫn còn vuốt ve điếu thuốc kia mà không hề hút, khẽ cười một tiếng: "Thế nào, cai rồi à?"
Cũng học hắn của ngày trước, bắt đầu cai thuốc vì Tô Dương không thích sao?
Bây giờ nghĩ lại, thực đúng là không cần thiết, nếu một ngày nào đó cô nói một câu, Lục Duật Thành, đừng hút thuốc nữa được không? Nhất định cả đời này hắn sẽ không bao giờ hút.
Nhưng cô chưa từng nói như vậy, cô chỉ biết quan tâm tới gã Tưởng Bách Xuyên kia thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!