Tổ kịch của "Những đêm không ngủ ở phố Wall" nằm ở ngay trên phố Wall, nghe nói việc quay chụp hoàn toàn được đầu tư bởi một công ty quản lý tài sản tên Doãn Lâm.
Công ty quản lý tài sản Doãn Lâm và công ty Hải Nạp của Tưởng Bách Xuyên cùng nằm ở trên đường Wall. Khi tới Manhattan[1] vào sáng thứ hai, Tô Dương gọi điện cho Đinh Thiến, hỏi khi nào cô cùng Tiểu Hạ có mặt tại studio.
[1] Manhattan là quận đông dân nhất thành phố New York, là trung tâm kinh tế và thương mại, và cũng là nơi khai sinh lịch sử của thành phố.
Đinh Thiến còn đang ngủ, thanh âm khàn khàn mơ hồ, nhỏ giọng làu bàu vài câu, ý tứ đại khái là, cô bị lệch múi giờ, để Tô Dương tự thân vận động.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Dương đi nhờ xe của Tưởng Bách Xuyên tới chỗ tổ kịch.
Tô Dương thích tùy tay chụp ảnh, tuy đang là mùa đông nhưng cô vẫn mở cửa sổ phía sau xe ô tô ra, nằm sấp trên cửa sổ, dùng máy ảnh chụp lại cảnh sáng sớm trên đường phố nước ngoài.
Tưởng Bách Xuyên đắp áo lông của Tô Dương lên người cô, hỏi cô: "Có muốn cùng ăn trưa với anh không?"
Tô Dương: "Hẳn là sẽ không có thời gian đâu."
Tưởng Bách Xuyên: "…"
Tô Dương thu máy lại, đóng cửa sổ xe. Hai tay lạnh ngắt, cô trực tiếp ôm cổ Tưởng Bách Xuyên.
"Lạnh không?" Cô cười hỏi.
"Bình thường." Tưởng Bách Xuyên chỉnh trang khăn lụa của cô, hôm qua vào căn hộ, say sưa trong chốc lát, anh đã lưu lại vài dấu hôn trên cổ cô. Rồi anh dặn: "Em làm việc xong thì về nhà sớm nhé."
Tô Dương hiểu, ý anh là đừng đi chơi với Tô Nịnh Nịnh. Cô ậm ừ qua quýt, lại hỏi Tưởng Bách Xuyên: "Hôm nay anh không có bữa tiệc nào à?"
Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Mấy hôm nay thì không, nhưng có thể sẽ phải tăng ca."
Vụ án của nữ trang KING vẫn còn tương đối khó giải quyết, ước chừng anh cùng hai bên cơ quan phải thức thâu đêm thêm mấy ngày nữa mới có thể đưa ra lời giải thích rõ ràng về sự tính xác đáng của giá cả giao dịch.
Tới tầng trệt của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, Tưởng Bách Xuyên xuống xe, kéo khóa áo khoác và đeo ba lô cho Tô Dương: "Sau khi chụp xong em có thể về chung cư trước để nghỉ ngơi, nếu không muốn ở nhà một mình thì tới Hải Nạp tìm anh nhé."
Tô Dương còn muốn đi dạo phố cùng Tô Nịnh Nịnh nên nói dối: "Chắc sẽ phải chụp tới tối khuya, em sẽ gọi cho anh sau.
Đôi mắt cô cô không gạt được Tưởng Bách Xuyên, anh đang muốn xoa đầu vợ mình, cảnh cáo cô không được phép ra ngoài cùng Tô Nịnh Nịnh thì một giọng nói lanh lảnh chợt cất lên: "Tưởng Bách Xuyên!"
Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương ngoái lại, một người phụ nữ tóc ngắn, khoác áo gió vải kaki bước xuống xe đầy khí thế.
Tưởng Bách Xuyên không đáp, chỉ lịch sự gật đầu chào đối phương, mắt dừng trên mặt của Tô Dương. Cô cũng quay đầu, "Anh vừa định nói gì với em thế?"
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô chăm chú: "Em thật sự muốn đi dạo phố cùng Tô Nịnh Nịnh à?"
Tô Dương giật mình, lập tức gật đầu: "Thẩm mỹ của em cùng cô ấy không khác nhau là bao." Vì thế nên cô mới thích đi cùng cô nàng.
Tưởng Bách Xuyên khe khẽ thở dài, nhường cô một bước: "Đi thì cũng được, nhưng đừng có ôm ôm ấp ấp gì đấy nhé!"
Tô Dương: "…"
Ôm ôm ấp ấp là để selfie cùng bạn thân mà!
Bàng Việt Hy nhìn bọn họ thêm mấy lần, cô ta nhận ra người phụ nữ đang đứng cạnh Tưởng Bách Xuyên, đó là người phát ngôn toàn cầu của máy ảnh Laca.
Nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên thân mật đứng cùng một người phụ nữ vào sáng sớm như vậy, mới vừa rồi cô ta dĩ nhiên không có chút lý trí nào, gọi thẳng tên của Tưởng Bách Xuyên.
Thấy Tưởng Bách Xuyên không có ý muốn nói chuyện với cô ta, cô ta cất bước vào trong tòa nhà.
Hôm nay cô ta tới tìm phó tổng giám đốc của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm là để cùng thảo luận chuyện đầu tư cho Laca, không ngờ lại gặp được Tưởng Bách Xuyên ở chỗ này.
Có đôi khi cô ta bận rộn tới mức không thấy người đàn ông này trong mấy tháng liền, nhưng gần đây vận may dường như không tệ lắm, trong mấy ngày ngắn ngủi, cô ta đã thấy anh ba lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!