47
Từ Doãn Xuân vội vàng nói:
"Sao Tiểu Xuân có thể không cần thiếu gia được chứ?"
Vệ Tu:
"Rõ ràng là em muốn đi."
Từ Doãn Xuân: Em chẳng đi đâu cả!
Từ Doãn Xuân vội vàng trở lại tổ nhỏ, bổ nhào vào người Vệ Tu, dùng hành động chứng minh mình không đi.
Đời đến khi Từ Doãn Xuân lại thò đầu ra từ đống quần áo, đêm đã khuya rồi.
Thiếu gia, em… Từ Doãn Xuân định kêu đói, nhưng thấy Vệ Tu đầy vẻ bất an thì liền đổi lời: Em đi nấu cơm.
Em đi đâu?
"Nấu cơm đương nhiên là đi vào bếp."
"Nhưng em không được rời khỏi tổ mà." Vệ Tu hoảng hốt:
"Chúng ta phải sinh em bé, phải có một em bé đáng yêu giống Tiểu Xuân."
Từ Doãn Xuân nghe từ em bé thốt ra từ miệng Vệ Tu, khuôn mặt hiếm hoi đỏ bừng. Hắn khẽ bảo:
"Phải ăn cơm trước mới có sức sinh em bé chứ…"
Vệ Tu:
"Vậy chúng ta mau ăn cơm đi!"
48
Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu hối thúc đi nấu cơm.
Thật ra Từ Doãn Xuân biết nấu ăn, nhưng từ trước đến giờ Vệ Tu luôn một tay lo liệu chuyện ăn uống cho hắn, chỉ có vài lần hiếm hoi Vệ Tu không rảnh hắn mới bất đắc dĩ nấu một bữa.
Giờ hắn sắp đói chết rồi, chỉ muốn nhanh chóng nấu một đĩa cơm ăn cho xong.
Kết quả là nấu mãi, hơn nửa tiếng trôi qua vẫn chưa nấu xong.
Không phải vì hắn chậm chạp mà vì Vệ Tu cứ bám theo sau lưng hắn, hắn đi đâu thì Vệ Tu theo đó, mấy lần suýt nữa còn bị Vệ Tu làm ngã.
"Thiếu gia, đừng dính sau lưng của em mãi vậy…"
Mắt Vệ Tu đỏ hoe:
"Tiểu Xuân không cần thiếu gia nữa rồi…"
"Sao em có thể không cần thiếu gia được?" Từ Doãn Xuân vội vàng sửa lời:
"Thiếu gia muốn dính thì cứ dính đi! Tiểu Xuân thích ôm ấp mà!"
Lời vừa mới dứt, lưng hắn chợt nặng trĩu.
Vệ Tu như sợ hắn đổi ý, ôm chặt lấy hắn từ sau không buông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!