38
Nghe Vệ Tu đau lòng vì mình, sắc mặt Từ Doãn Xuân lập tức thay đổi, chuẩn bị òa khóc, sau đó giơ tay khoe vết thương, ra vẻ mình vừa chịu đựng nỗi ấm ức lớn lao nhường nào.
Nhưng ngay trước khi tiếng òa kịp bật ra, Thẩm Tích lên tiếng:
"Tôi thấy Vệ Tu cũng không thể rời xa cậu đâu nhỉ."
Từ Doãn Xuân lập tức thu lại biểu cảm: Hửm?
Từ Doãn Xuân lộ ra nụ cười giảo hoạt, lập tức quay sang nói với Vệ Tu:
"Chẳng lẽ thiếu gia đang nhớ em sao?"
Vệ Tu: !
Từ Doãn Xuân:
"Anh chỉ mượn cớ để nhìn em thôi à?"
Vệ Tu:
"Anh chỉ lo cho an nguy của em thôi!"
Từ Doãn Xuân:
"Em mới ra ngoài chưa đầy nửa ngày, vậy mà thiếu gia đã nhanh chóng nhớ em đến vậy rồi sao? Lúc trước là ai nói mình có thể chịu được cả năm, sao giờ lại dính người như vậy?"
Vệ Tu:
"Không cho phép em nói bậy!"
Từ Doãn Xuân:
"Có phải hối hận vì để em ra ngoài không? Hối hận rồi thì mau dẫn em về nhà đi!"
Vệ Tu: Không có cửa đâu!
Vệ Tu cúp máy.
39
Từ Doãn Xuân đắc ý, quay sang nói với Thẩm Tích:
"Thiếu gia dính người thế đấy, từ trước đến giờ luôn không rời xa tôi được."
Thẩm Tích: …
Mười ngón tay của Từ Doãn Xuân lướt phím, nhanh chóng nhắn một đống tin trêu chọc Vệ Tu.
Từ Doãn Xuân thở dài:
"Thiếu gia thích tôi quá mà, thật chẳng biết làm sao với anh ấy!"
Thẩm Tích nhìn hắn trở mặt nhanh như bánh tráng, thực sự không biết phải đánh giá thế nào.
Thôi… tôn trọng, chúc phúc.
40
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!