23
Từ Doãn Xuân thi xong, nhảy nhót tung tăng về nhà.
Vệ Tu: Thi thế nào rồi?
Từ Doãn Xuân:
"Sao lại hỏi em mấy câu như vậy? Anh không biết em là ai sao?"
"Em chính là thị vệ số một được Vệ đại tướng quân tự tay dạy dỗ!" Từ Doãn Xuân chống nạnh, kiêu ngạo ngửa đầu.
Quả thật Từ Doãn Xuân rất có thiên phú trong việc nước đến chân mới nhảy. Hồi nhỏ, mỗi lần Vệ Tu bắt hắn học thuộc sách hắn thường trì hoãn đến ngày cuối cùng, vò đầu cả đêm, hôm sau thuộc lòng không sót chữ nào.
Vệ Tu:
"Nếu hôm nay thi xong rồi thì đi ôn bài cho kỳ thi ngày mai đi."
Từ Doãn Xuân xoay người một cái, ngồi lên đùi Vệ Tu, nép vào lòng y:
"Phải ấy ấy trước đã."
Vệ Tu: Đi ôn bài.
Từ Doãn Xuân: Thiếu gia!
Vệ Tu nặng nề thở dài, đưa tay ôm hắn.
Thôi vậy, đợi thi xong rồi tính sau.
24
Ngày thi xong, Từ Doãn Xuân vui mừng khôn xiết.
Thẩm Tích vốn định rủ hắn ra ngoài chơi, nhưng hắn không muốn lãng phí một khắc nào, nhanh như gió chạy về nhà.
Vì thế khi Vệ Tu vừa mở cửa bước vào, một viên pháo nhỏ đã lao thẳng vào lòng y.
Vệ Tu đỡ người, Từ Doãn Xuân lập tức nâng mặt y lên định hôn.
Cộp một cái, răng Từ Doãn Xuân va vào rọ mõm.
"Sao lại đeo rọ mõm rồi?" Từ Doãn Xuân ôm răng, vội vàng mò tay xuống dưới:
"Ngay cả đai trinh tiết cũng đeo luôn?"
Vệ Tu: Ừ.
Từ Doãn Xuân:
"Có ai muốn giở trò với người đã có chủ như anh sao?"
Vệ Tu: Không có.
Từ Doãn Xuân: Vậy anh…
Đột nhiên, Từ Doãn Xuân hiểu ra.
Hắn vô lực trượt dần xuống khỏi người Vệ Tu, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, oà một tiếng bật khóc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!