31
Tay Từ Doãn Xuân vừa tính nhổ, nhưng khi nhìn thấy hàm răng trắng ngà xinh đẹp của thiếu gia nhà mình hắn lại lưỡng lự không nỡ xuống tay.
Huống chi sớm muộn gì thiếu gia cũng phải cưới vợ sinh con, nếu đến lúc đó không thể đánh dấu người khác thì phải làm sao?
Răng giả có thể đánh dấu được không?
Nhỡ cắn nửa chừng rồi mắc kẹt luôn trên người người ta thì làm thế nào?
Từ Doãn Xuân tạm thời tha cho cặp răng nanh của thiếu gia giả, ánh mắt chuyển hướng sang chỗ khác.
… Hay là cứ đi theo con đường cũ, giam cầm tên thiếu gia giả cho xong.
Từ Doãn Xuân từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ xuyên sách, kinh nghiệm giam người cực kỳ phong phú, kỹ thuật lão luyện, phục vụ tận tâm, được người đời tôn xưng là thánh cầm tù.
Bất kể nhân vật chính muốn hắn quỳ giam, khóc giam hay giam trước mặt đám đông thì hắn đều đáp ứng được.
Thế nên câu nói mà nhiều nhân vật chính được nghe trước khi nhìn thấy mặt trời lần cuối đều là:
"Đừng ép ta phải giam ngươi!"
32
Giam giữ thiếu gia giả là phương án thuận tiện nhất.
Có điều nghe nói Alpha bẩm sinh mạnh hơn người thường, nếu dùng mấy loại dụng cụ tra tấn đơn giản thì e rằng khó giữ được y.
Xem ra chỉ đành khóa xương bả vai vậy.
Từ Doãn Xuân vươn tay sờ vai thiếu gia giả… nghĩ đến việc tìm hai sợi dây xích rồi xuyên qua từng bên một… sẽ rất đau, nhưng chắc chắn đối phương có thể chịu được, dù sao cũng đã có rất nhiều người cắn răng chịu đựng qua rồi.
Hắn nhìn khuôn mặt thiếu gia giả, đã lâu rồi hắn chưa quan sát gương mặt này một cách cẩn thận.
Vệ Tu vẫn tuấn tú như cũ, chỉ có đôi chút khác biệt so với trước kia.
Vết sẹo trên xương mày đã biến mất.
33
Vệ Tu tuy là tướng quân song lại sở hữu khuôn mặt nho nhã hơn cả văn nhân.
Chỉ có vết sẹo trên xương mày là điểm duy nhất toát ra sát khí.
Năm ấy Vệ Tu chỉ mới mười mấy tuổi, thấy Tam hoàng tử đánh một nô lệ nhỏ đến mức hấp hối, không kìm được mà lên tiếng xin người.
Tam hoàng tử bèn cá cược với y, nếu Vệ Tu đánh thắng sẽ đưa người cho y.
Võ công của Vệ Tu cao hơn Tam hoàng tử rất nhiều, song vẫn phải bận tâm đến mặt mũi của hoàng tử, không thể thắng quá dễ dàng.
Hết cách, cuối cùng Vệ Tu chỉ đành để Tam hoàng tử vạch một nhát kiếm lên mặt mình, dùng một vết sẹo để đổi lấy một mạng người.
Từ Doãn Xuân chưa bao giờ oán hận Tam hoàng tử đối xử với mình như chó, dù sao thân phận của hắn vốn thấp kém rồi.
Hắn chỉ hận Tam hoàng tử đã để lại một vết sẹo trên mặt thiếu gia.
Cũng may bây giờ vết sẹo ấy đã biến mất.
Khó khăn lắm mới không còn sẹo, hắn không thể khiến cơ thể thiếu gia hứng chịu thêm bất kỳ tổn hại nào, xương bả vai kia tuyệt đối không thể xuyên xích được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!