Chương 40: (Vô Đề)

168 

Vệ Tu nghe những lời này, dường như lại trở về buổi trưa của mùa đông ấy. 

… Y dừng ngựa, Từ Doãn Xuân phía sau đã chết. 

Pheromone của Vệ Tu lập tức dao động, gần như không thể thở nổi. 

Nhưng y che giấu rất khéo, Từ Doãn Xuân không hề nhận ra sự thay đổi của y. 

Chỉ có Thẩm Tích là Omega mới nhạy bén cảm nhận được dao động kịch liệt của y, khó hiểu nhìn về phía y. 

Chốc lát, Thẩm Tích dường như hiểu ra.

Có thể vì một câu nói mà dao động đến vậy, Vệ Tu thật sự đối với Từ Doãn Xuân… 

Vệ Tu chột dạ né tránh ánh mắt của Thẩm Tích. 

169 

Từ Doãn Xuân không hề hay biết sóng ngầm giữa hai người, hắn nhớ ra mục đích mình đến tìm Thẩm Tích, vội vàng nói với Thẩm Tích:

"Đúng rồi, tôi phải giải thích rõ ràng với cậu." 

Thẩm Tích: ? 

"Tôi không hề thích thiếu gia chút nào!" 

Vệ Tu: ??? 

"Thiếu gia quá lắm lời, phiền chết đi được." 

Vệ Tu: … 

Vệ Tu khó mà miêu tả tâm trạng của mình lúc này. 

Oan ức, buồn bực, câm nín, muốn khóc mà không ra nước mắt… đồng thời lại chẳng hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. 

170 

Thẩm Tích thấy Từ Doãn Xuân nói trắng ra như vậy trước mặt Vệ Tu nên cũng không tiện nói gì thêm. 

Nhất là khi cậu thấy Vệ Tu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dâng lên niềm vui vô hạn. 

Thẩm Tích liền tung một nhát dao bổ sung, trực tiếp tỏ tình trước mặt Vệ Tu:

"Từ Doãn Xuân, tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, tôi thích cậu!" 

Từ Doãn Xuân:

"Tôi cũng rất thích cậu mà!" 

Thẩm Tích: ! 

Vệ Tu: ? 

Từ Doãn Xuân:

"Cậu là người bạn đầu tiên tôi quen sau khi vào đại học!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!