157
Sau lần hẹn hò ấy, Thẩm Tích vẫn kiên trì theo đuổi Từ Doãn Xuân.
Từ Doãn Xuân không hiểu rõ tâm ý của cậu, chỉ cảm thấy Thẩm Tích đối xử với mình rất tốt, thế nên hắn cũng muốn đối tốt lại với Thẩm Tích.
"Tôi muốn tặng Thẩm Tích một món quà."
Từ Doãn Xuân tuyên bố với Vệ Tu.
Vệ Tu lập tức ghen tuông ngập đầu song vẫn giả vờ như không có gì:
"Thích tặng thì cứ tặng, chuyện giữa cậu và cậu ta không cần phải báo cáo hết với tôi."
Từ Doãn Xuân:
"Không phải là sợ thiếu gia ghen à?"
Vệ Tu:
"Hừ, ghen, cậu coi tôi là loại người nào?"
Nhưng khi Từ Doãn Xuân vừa nói ra nội dung món quà, sắc mặt Vệ Tu lập tức sa sầm.
Vẻ mặt Vệ Tu đằng đằng sát khí, Từ Doãn Xuân hết cách, đành phải đổi sang món khác, bấy giờ Vệ Tu mới miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.
158
"Tôi muốn tặng cậu một món quà."
Câu nói hôm qua của Từ Doãn Xuân khiến Thẩm Tích vui mừng cả ngày.
Thẩm Tích có vẻ ngoài xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn không thiếu người muốn tặng quà cho cậu.
Nhưng cậu chưa từng nhận quà, dù là món quà đắt giá đến đâu cũng không nhận, vì cậu không thích những người đó.
Nhưng hôm nay là Từ Doãn Xuân muốn tặng quà cho cậu!
Thẩm Tích không hiểu tại sao Từ Doãn Xuân còn cố ý hẹn cậu ở bờ sông, chỉ có thể đoán rằng bờ sông có cảnh đêm đẹp, lại ít người… thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Lẽ nào Từ Doãn Xuân định tỏ tình với cậu?
Từ Doãn Xuân đã từ bỏ tên khốn Vệ Tu rồi sao?
Thẩm Tích nghĩ đến đây liền cảm thấy vui vẻ.
159
Đến giờ hẹn, cả hai người xuất hiện bên bờ sông đều rất phấn khích.
"Thẩm Tích, cậu nhắm mắt lại đi."
Thẩm Tích nhắm mắt.
Chỉ nghe một loạt tiếng sột soạt, sau đó Từ Doãn Xuân nói: Mở mắt ra mau!
Thẩm Tích mở mắt.
Trước mặt cậu là một chiếc vòng cổ dành cho Omega.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!