Chương 30: (Vô Đề)

130 

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng tháo đai trinh tiết của Vệ Tu xuống. 

Không phải hắn đột nhiên nổi lòng từ bi mà là vì dây sạc không đủ dài. Để sạc cho cái dây đai trinh tiết ấy hắn đành phải tạm thời tháo nó ra. 

"Hầy, phiên bản mới nhất định phải cải thiện thời lượng pin." 

… 

"Nhưng khoản này tôi không giỏi lắm, có lẽ phải tìm người giúp đỡ rồi." 

… 

"Thiếu gia mau tìm người giúp tôi đi, dù sao đây cũng là thứ chính anh muốn đeo, anh cũng phải tự nghĩ cách đi chứ, không thể phó mặc hết cho tôi được… Hí hí, có giống dáng vẻ anh dạy bảo tôi không?" 

… 

"Thiếu gia sao lại không nói gì vậy? Thiếu gia, anh nói một câu đi mà!" 

Vệ Tu nghiến răng ken két:

"Cậu còn muốn tôi nói gì nữa! Cậu có thể đừng cứ nói chuyện hướng vào chỗ đó không?" 

Từ Doãn Xuân ngẩng đầu lên từ giữa háng Vệ Tu:

"Không nói vào đó thì tôi làm sao mở khóa nhận diện khuôn mặt được? Lát nữa còn phải nhìn chằm chằm để mở khóa mống mắt nữa!" 

Vệ Tu sống không còn gì để luyến tiếc:

"Hay là cậu chụp thuốc mê tôi đi, đợi tháo xong rồi gọi tôi dậy." 

Từ Doãn Xuân:

"Không muốn lãng phí thuốc, Tiểu Xuân phải tiết kiệm tiền cho thiếu gia." 

Vệ Tu câm nín, cũng chỉ đành nhẫn nhịn. 

Không sao, sẽ tháo được nhanh thôi, rất nhanh thôi. 

Khóa vân tay chỉ cần đưa tay chạm một cái. 

Khóa nhận diện khuôn mặt chỉ cần ghé sát mặt vào. 

Khóa mống mắt chỉ cần ghé gần hơn nữa, rồi trợn to mắt lên. 

Còn khóa giọng nói thì cũng chỉ là… 

Chúc bạn phát tài! 

Chúc bạn rực rỡ! 

Cái tốt hãy đến! 

Cái xấu đi xa! 

Trong tiếng hát ngập tràn vui vẻ nhưng lệch tông kinh khủng của Từ Doãn Xuân, Vệ Tu cảm giác từng giây trôi qua như dài cả năm. 

Từ Doãn Xuân hát suốt ba phút, cuối cùng cạch một tiếng, khóa được mở ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!