Chương 8: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Tần Tuế Minh thức dậy chuẩn bị bữa sáng xong liền đi gọi Kỷ Lạc Cẩn dậy. Việc đầu tiên khi bước vào phòng khách là anh kéo rèm cửa sổ. Phòng khách lắp cửa kính lớn, khi tấm rèm chắn sáng được mở ra, căn phòng bỗng sáng bừng.

Ánh sáng đột ngột vẫn không làm Kỷ Lạc Cẩn tỉnh giấc. Cậu đeo bịt mắt che gần hết khuôn mặt, trong mơ màng chỉ nghe thấy chút động tĩnh, liền lật người trên giường, trùm chăn tiếp tục ngủ.

Tần Tuế Minh bước tới, trước tiên nhẹ nhàng kéo chăn của cậu xuống, sau đó tháo bịt mắt ra: "Cẩn Bảo, dậy đi học."

Kỷ Lạc Cẩn nổi cáu khi bị đánh thức, mỗi lần không tự nhiên tỉnh dậy đều vật vã cả buổi. Cậu bực bội muốn lăn người tránh Tần Tuế Minh đang quấy rối giấc ngủ, nhưng lại bị kéo lại.

Chiếc bịt mắt sắp rơi cũng bị tháo hẳn. Ánh sáng chói chang trước mắt khiến cậu hoảng loạn đưa tay che mặt, giọng mũi oán thán: "Em không dậy đâu…"

"Ngoan." Tần Tuế Minh nói. "Không dậy là muộn học đấy."

Kỷ Lạc Cẩn thậm chí không thèm mở mắt, tuyên bố thẳng: "Em không đi học nữa."

Tần Tuế Minh đã quen việc gọi cậu dậy. Mỗi lần thấy Kỷ Lạc Cẩn mếu máo sắp khóc, anh đều dịu dàng dỗ dành vài lần, không được liền áp dụng biện pháp mạnh như bây giờ –

Anh ôm Kỷ Lạc Cẩn đang cuộn tròn trong chăn ra ngoài, tay vuốt nhẹ gáy cậu, lạnh giọng: "Dậy không? Không dậy lát nữa tự đi bộ đến trường."

Kỷ Lạc Cẩn dúi mặt vào ngực anh, ôm chặt eo, bất chấp nói: "Vậy anh để em đi bộ đi, để em gãy chân luôn cho xong."

Chỉ cần đi bộ mười phút, nhưng cậu nói như sắp anh dũng hi sinh.

Tần Tuế Minh vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ đầu cậu thúc giục: "Dậy nhanh đi."

Lần này Kỷ Lạc Cẩn chậm chạp hơn, khi sự kiên nhẫn của Tần Tuế Minh sắp cạn, cậu ú ớ đòi hỏi vô lý: "Anh thay đồ giúp em."

Không đợi anh đồng ý, cậu đã yếu ớt giơ tay lên để Tần Tuế Minh cởi áo.

Kỷ Lạc Cẩn thường không phơi nắng, da bụng trắng như da tay, đường nét cơ thể quá mảnh mai.

Khi áo được cởi ra, Kỷ Lạc Cẩn vô thức dựa vào Tần Tuế Minh, nhăn mặt: "Lạnh quá, mau mặc áo cho em đi."

Tần Tuế Minh liếc nhìn, không nhìn kỹ, tùy ý cầm chiếc áo thun bên cạnh mặc cho cậu.

Anh còn phải mặc quần cho cậu chủ khó tính này. Khi đã quỳ xuống, tay nắm lấy mắt cá chân Kỷ Lạc Cẩn qua lớp vải ngủ, động tác bỗng dừng lại.

Tần Tuế Minh đột ngột đứng dậy, ném chiếc quần vào người cậu, thay đổi thất thường: "Tự mặc đi."

Kỷ Lạc Cẩn mở mắt ngơ ngác, chỉ thấy bóng lưng Tần Tuế Minh đóng cửa bước ra. Một lúc sau, cậu mới lẩm bẩm chửi: "Khùng hả."

Thời gian khởi động qua đi, Kỷ Lạc Cẩn chậm chạp mặc quần. Khi rửa mặt xong bước ra, cậu thấy Tần Tuế Minh đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Kỷ Lạc Cẩn ngáp dài, sau khi tỉnh táo, cậu không còn cái vẻ nũng nịu lúc ngái ngủ: "Anh tới thời kỳ mãn kinh rồi à?"

Tần Tuế Minh không đáp, cũng không giận vì câu nói đó, chỉ hướng cằm về phía bàn ăn ra hiệu cậu đi ăn sáng.

Anh không nghiện thuốc, chỉ dùng để xả stress. Hút xong, anh vào phòng tắm lấy nước rửa tay.

Tiếng nước chảy rì rào. Tần Tuế Minh dùng khăn lau tay chậm rãi, trong gương, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt mang chút u ám khó tả.

Kỷ Lạc Cẩn ở bên anh không có giới hạn. Cậu không còn là trẻ con, nhưng một số hành động vẫn quá thân mật. Cậu không thấy có gì sai, Tần Tuế Minh cũng tận hưởng sự gần gũi này.

Chỉ là những tiếp xúc cơ thể như ngọn lửa, vừa sưởi ấm vừa thiêu đốt. Anh sẽ trở nên tham lam, sẽ cảm thấy không đủ, nhưng khi thực sự muốn làm gì đó lại sợ làm Kỷ Lạc Cẩn hoảng sợ. Sự mâu thuẫn này khiến anh luôn bị trói buộc.

"Đừng cắn dép của tao!"

Tiếng ồn ào của Kỷ Lạc Cẩn và con chó vang bên ngoài. Căn hộ rộng thường vắng lặng bỗng trở nên nhộn nhịp. Cậu nói chuyện lúc nào cũng ồn ào, khi nghịch ngợm thực sự có thể khiến người khác nhức đầu.

"Đm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!