Tần Tuế Minh về nhà cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ là ông nội anh tuổi đã cao, mấy năm gần đây tuy không mắc bệnh nặng nhưng những vấn đề nhỏ vẫn khó tránh khỏi.
Không lâu trước, ông phải nhập viện vài ngày vì huyết áp cao, nhưng tính ông cương quyết, vừa đỡ một chút đã đòi ra viện, chẳng ai kìm được.
Biệt thự cổ của gia tộc Tần rực rỡ ánh đèn. Tần Tuế Minh xuống xe, đưa chìa khóa cho quản gia rồi bước vào.
Gia đình họ Tần phức tạp, giàu có không chỉ ba đời, biệt thự này cũng đã tồn tại hàng chục năm, diện tích rộng lớn, mỗi người trong gia phả đều có phòng riêng ở đây, chỉ là ít khi về.
Tần Tuế Minh đặc biệt hơn, là cháu đích tôn, cũng là người được lòng ông nội nhất, từ nhỏ đã được ông dạy dỗ bên cạnh.
"Ba mẹ, chú ba, dì ba."
Vừa vào cửa, anh đã chào hỏi. Nội thất biệt thự theo phong cách Trung Quốc điển hình, tường treo đầy tranh sơn thủy của các danh họa.
"Tuế Minh đến rồi hả?" Chú ba và dì ba lên tiếng trước.
Chú ba liếc nhìn cậu trai trẻ tuổi đang độ nổi loạn bên cạnh, cậu ta miễn cưỡng đứng dậy chào: "Anh…"
Tần Tuế Minh gật đầu qua loa.
"Đến rồi thì lên đi." Tần Phong thấy anh tới cũng chẳng buồn cười, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc như thường lệ. "Ông nội đang đợi con trên lầu."
Tần Tuế Minh gật đầu rồi lên lầu hai. Trong thư phòng, ông nội mặc áo Tôn Trung Sơn cài khuy, tay cầm điếu thuốc.
"Ông nội." Việc đầu tiên Tần Tuế Minh làm là giật lấy điếu thuốc trên tay ông, đặt xuống bàn, bất lực nói: "Sao ông lại hút thuốc?"
"Chỉ hút vài hơi thôi."
"Bác sĩ dặn ông hạn chế rồi."
Hôm nay ông nội gọi Tần Tuế Minh về cũng chẳng có việc gì, chỉ là lâu không gặp nên muốn trò chuyện.
"Sao gọi con về ăn tối mà không qua?"
Sau biệt thự là núi đồi bao quanh, ông nội không thích dùng điều hòa, mùa hè chỉ mở cửa sổ. Tần Tuế Minh xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, cười nhẹ: "Lúc ông gọi, con đang trên đường đón Cẩn Bảo đi ăn."
"Đứa trẻ nhà họ Kỷ đó…" Ông nội lắc đầu cười, tự rót trà. "Nếu con thất hẹn, nó lại giận cho xem. Nhưng trước mặt ông thì ngoan lắm. Thú vị thật, lúc cần hiểu chuyện thì hiểu, lúc nghịch rất nghịch, trẻ con có chút cá tính cũng tốt."
Tần Tuế Minh ngồi trò chuyện với ông một lúc, lại đánh cờ vài ván. Lúc xuống lầu, Tần Phong đã đi rồi, chỉ còn Đổng Thư Thấm ngồi đợi.
Nhà họ là kiểu cha nghiêm mẹ hiền. Tần Phong từ nhỏ tới lớn hiếm khi cười với anh, nhưng Đổng Thư Thấm lại luôn tự tay chăm sóc mọi thứ.
"Bình thường chẳng thấy về nhà." Bà trách móc nhìn anh. "Muốn gặp mặt còn phải chọn dịp."
Tần Tuế Minh thở dài: "Vì mỗi lần về mẹ lại giới thiệu bạn gái cho con. Con thực sự không vội."
Đổng Thư Thấm nghe xong liền nổi giận, vỗ vào vai anh: "Con không vội, con chẳng vội cái gì. Chỉ là hẹn hò thôi, có bắt con cưới đâu."
Cách tốt nhất với chủ đề này là im lặng. Tần Tuế Minh để mẹ nói, thi thoảng mới ậm ừ cho qua.
Đổng Thư Thấm trừng mắt: "Bảo kiếm bạn gái không chịu, bà ngoại đưa ngọc bội kia cho con, bảo sau này tặng bạn gái, con lại nhận."
"Mẹ không nói viên ngọc đó rất linh thiêng, tốt cho người đeo sao?" Tần Tuế Minh nói. "Con cất đi trước."
Anh chậm rãi thêm: "Rồi cũng sẽ tặng thôi, đúng không?"Kỷ Lạc Cẩn ban đầu nhìn Lâu Dã không vừa mắt, nhưng khi nghe cậu ta vô tình kể chuyện từng luyện bắn cung chuyên nghiệp, từng được chọn vào đội tuyển thành phố, mắt cậu bỗng sáng rực.
Chỉ là cậu ngại mất mặt, không tiện chủ động bắt chuyện.
Lâu Dã rất tinh ý, chủ động tới trò chuyện, toàn chọn chủ đề khiến Kỷ Lạc Cẩn tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!