Chương 6: (Vô Đề)

Chân Kỷ Lạc Cẩn đặt lên đùi Tần Tuế Minh, ra vẻ hiển nhiên bắt người khác phải hầu hạ mình. Cậu lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ đến giờ chưa từng nếm trải khổ cực gì, da trên người chỗ cũng mềm mại như đậu phụ.

Bàn chân cậu thon thả, cân đối, vì ngồi lâu trong phòng điều hòa nên các ngón chân hồng hào như màu phấn. Tần Tuế Minh nắm lấy mắt cá chân cậu, vừa buông ra đã thấy một vệt đỏ hằn lên, dấu vết từ ngón tay anh để lại.

Anh nhìn một lúc lâu rồi mới cầm lọ thuốc trên bàn lên, vừa mở nắp đã bị Kỷ Lạc Cẩn đá một cái vào đùi chẳng vì lý do gì.

Tần Tuế Minh tóm lấy mắt cá chân cậu, ngón tay lướt qua xương nhô lên, khẽ cảnh cáo: "Đừng lộn xộn."

Kỷ Lạc Cẩn thua trò chơi, cú đá vừa rồi hoàn toàn là để trút giận. Ghế cậu ngồi là ghế xoay, cậu xoay một vòng đối diện với Tần Tuế Minh, nhỏ giọng nói thầm:"Chỉ là đá một cái thôi mà, anh thật là hẹp hòi."

Bây giờ đã rảnh tay, cậu định tự bôi thuốc cho mình. Co chân lại muốn rút về, nhưng phát hiện Tần Tuế Minh nhìn thì có vẻ không dùng sức, kỳ thực lại nắm rất chặt.

Cậu "tsk" một tiếng, không chịu rút kinh nghiệm lại đá thêm vài cái nữa: "Để em tự làm."

Dù sao cũng có chút nhớ bài, lần này đá nhẹ như mèo con nghịch ngợm, vừa muốn trêu chọc lại sợ bị trừng phạt, chỉ dám thu móng vuốt lại dùng đệm chân vỗ nhẹ vài cái.

"Đau."

Lực trên mắt cá chân đột nhiên mạnh lên, kỳ thực không thật sự đau, nhưng Kỷ Lạc Cẩn vốn da mỏng, chỉ cần hơi đau một chút là lập tức kêu lên. Cậu bất mãn nói: "Rốt cuộc anh có muốn bôi thuốc cho em không?"

Tần Tuế Minh mím môi, kéo cậu lại, bắt cậu đặt chân lên đầu gối mình. Anh cố gắng bình tĩnh nói: "Anh rất sẵn lòng, nhưng em có thể đừng đá anh được không?"

Kỷ Lạc Cẩn thấy anh bị đá mà cũng không tức giận, liền được nước lấn tới, chân bị giữ vẫn không chịu yên, lại giơ lên làm điệu bộ đá.

"Kỷ Lạc Cẩn." Tần Tuế Minh đeo găng tay dùng một lần đi kèm với thuốc, bôi một ít thuốc lên ngón tay, bình thản nói, "Nếu còn đá nữa, anh sẽ đánh em đấy."

Ngón chân co lại, Kỷ Lạc Cẩn cúi đầu chơi điện thoại, cuối cùng cũng an phận.

Tần Tuế Minh đã quen với việc chăm sóc cậu, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở gót chân. Tối nay anh còn có cuộc họp online với đối tác nước ngoài, hôm nay đến chỉ là để gặp Kỷ Lạc Cẩn, dặn dò:

"Nhớ bôi thuốc mỗi ngày, không sau này đi giày khác cũng sẽ đau."

Kỷ Lạc Cẩn đang xem điện thoại, hờ hững đáp một tiếng, biểu hiện "tai này lọt tai kia" rất thành thạo.

Tạm thời vẫn trong phạm vi chịu đựng của Tần Tuế Minh, anh vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói: "Mấy ngày này có thể đi dép thì đi dép."

Kỷ Lạc Cẩn vẫn không ngẩng đầu, vẫn ngồi không đúng tư thế, lần này thậm chí không thèm đáp, gật đầu với vẻ rất mất kiên nhẫn.

Tần Tuế Minh ghét nhất thái độ này của cậu, liền giật lấy điện thoại để ra sau lưng. Trước khi Kỷ Lạc Cẩn kịp nổi giận, anh bình thản gọi: "Kỷ Lạc Cẩn."

"Biết rồi!" Kỷ Lạc Cẩn đáp, "Khi nói chuyện với anh không được xem điện thoại, như thế rất bất lịch sự!"

Tần Tuế Minh vẫn không hài lòng, khóe môi hơi hạ xuống.

"… Vẫn không đúng?"

"Nhắc lại những gì anh vừa nói."

Kỷ Lạc Cẩn uể oải lặp lại: "Bôi thuốc mỗi ngày, không có việc gì thì đừng đi giày."

"Còn biết nghe lời anh." Tần Tuế Minh đút điện thoại lại vào tay cậu, cuối cùng xoa đầu cậu một cái, "Anh đi trước, mấy ngày này bận nên không đến tìm em nữa, có việc gì thì gọi cho anh, nếu không nghe máy thì gọi cho trợ lý của anh."

Nói xong, anh đỡ lấy chiếc ghế đang đung đưa, lần này Kỷ Lạc Cẩn ôm điện thoại trong lòng không chơi nữa, nhưng Tần Tuế Minh vẫn vỗ đầu cậu một cái, thấp giọng: "Ngồi không ra ngồi."

Kỷ Lạc Cẩn bỏ hai chân đang bắt chéo rất ngông nghênh xuống, ngẩng đầu lên bất mãn nói: "Anh quản em còn nhiều hơn mẹ em."

Tần Tuế Minh vờn tóc cậu, chợt nhớ đến cách xưng hô nghe được mấy hôm trước, cúi người xuống nhìn cậu nói: "Cũng không có vấn đề gì, mọi người đều nói anh là "daddy" của em."

"Biến!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!