Trời nóng như đổ lửa. Chiếc quạt phun sương thổi thẳng vào mặt cũng chẳng đỡ. Cậu bứt rứt tháo chiếc mũ lưỡi trai ra rồi lại đội lên.
"Mình đúng là tự rước khổ vào thân", Kỷ Lạc Cẩn nghĩ. Phòng điều hòa mát lạnh ở nhà không ở, lại chạy đến trường quay chịu đựng mấy tháng trời.
Chuyện bắt đầu từ một buổi sáng, cậu tỉnh dậy và đột ngột tuyên bố: "Em muốn đi làm, em muốn đi học hỏi." Vốn là "cá mặn" chuyên nghiệp, đùng một cái lại muốn lật mình.
Nguyên nhân là một giấc mơ. Trong mơ, cậu ôm một chú mèo về nhà, Tần Tuế Minh không những không nuôi hộ mà còn dọa chia tay khiến cậu tức giận đến mức giật mình tỉnh giấc, tay còn vung lên tát vào người bên cạnh.
Tỉnh dậy rồi, cậu lại cảm thấy ấm ức, ôm chặt lấy eo Tần Tuế Minh than vãn: "Em muốn đi làm, em muốn có việc làm!"
Tần Tuế Minh vừa tỉnh giấc, tay đã vô thức vuốt tóc cậu, giọng khàn khàn dỗ hỏi: "Sao đột nhiên muốn đi làm thế?"
Kỷ Lạc Cẩn bắt đầu thêm mắm thêm muối: "Em mơ thấy anh nói chia tay, đây là trong mơ, nhưng nếu ngoài đời thật anh bỏ em thì sao? Hiện tại em ăn nhờ ở đậu nhà anh, nếu bị đuổi ra đường chắc chết đói mất…"
Lại một trò vô lí của cậu. Dù Tần Tuế Minh có không nuôi, cũng còn cả đống người xếp hàng chờ được cưng chiều cậu. Cả đời không động tay động chân cũng chẳng lo chết đói.
Tần Tuế Minh không phải không có thói quen cáu gắt khi bị đánh thức. Đã không biết bao lần bị Kỷ Lạc Cẩn làm phiền giấc ngủ, nhưng cậu chẳng bao giờ nhớ giáo huấn.
Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn. Anh thở dài, túm lấy Kỷ Lạc Cẩn lật úp người, tay không chút nương nhẹ vỗ vào mông.
"Đừng có nói mấy lời vô nghĩa, chỉ là giấc mơ thôi, ai nói chia tay với em?"
"Anh lại bạo hành em!" Kỷ Lạc Cẩn vặn vẹo phản kháng, ngoảnh đầu lại trừng mắt: "Em hai mươi ba tuổi rồi mà anh còn mỗi ngày đánh mông em. Vậy mà còn nói không bỏ em, anh chỉ coi đây là trò tiêu khiển thôi đúng không?!"
Tần Tuế Minh thậm chí còn chẳng dùng lực, lại phát nhẹ một cái nữa rồi bóp lấy cằm cậu: "Anh có bỏ em hay không, em không rõ à?"
Anh hiểu rõ, Kỷ Lạc Cẩn chỉ đang nhân cơ họa gió bẻ măng. Dùng chuyện trong mơ để gây sự đã thành thói quen. Tuổi tác có liên quan gì đến độ chín chắn không, còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy.
"Nếu còn làm ồn, đêm nay em đừng hòng ngủ." Tần Tuế Minh đe dọa, kéo chăn đắp lên người cậu: "Không ai bỏ em cả, em muốn làm gì thì làm."
Tưởng cậu chỉ nói cho vui, ai ngờ sáng hôm sau Kỷ Lạc Cẩn vẫn giữ nguyên ý định. Thu dọn đồ đạc xong, cậu thực sự chạy đi tìm việc.
Đạo diễn đoàn phim này rất nổi tiếng, là một người chú quen biết của cậu. Bản thân cũng là rich kid, hai mươi năm trước khi thị trường điện ảnh mới manh nha, ông đã trộm tiền nhà một mình chạy đến Hồng Kông làm phim.
Giờ đây Kỷ Lạc Cẩn đang theo học ông.
Trời quá nóng khiến cậu chẳng thiết ăn uống. Vừa định đặt đũa xuống, một chàng trai đã xuất hiện trước mặt.
"Cẩn Bảo! Cho cậu nè!"
Trần Ngộ đưa cho cậu ly trà hoa quả, kéo ghế ngồi xuống. Là thực tập sinh trong đoàn, từ khi biết cùng trường đại học với Kỷ Lạc Cẩn, anh ta đã tự nhiên thân thiết bám theo.
Qua vài tháng, hai người thực sự trở nên thân thiết.
Lần đầu nghe Kỷ Lạc Cẩn tự giới thiệu, Trần Ngộ đã thấy cậu kỳ lạ, có thể bình thản kêu người khác gọi mình "Cẩn Bảo" mà không chút ngại ngùng.
Ban đầu anh ta gọi còn ngượng nghịu, dần dần lại thấy xưng hô này rất hợp. Quen biết rồi mới nhận ra, đúng là một "bảo bối", rõ ràng là tiểu công tử nhà giàu ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.
Trần Ngộ ghen tị hỏi: "Bạn trai cậu lại mang gì ngon thế?"
Phần ăn trên trường quay vốn không tệ, nhưng ngày nào đồ ăn của Kỷ Lạc Cẩn cũng trông ngon hơn người khác vài bậc.
Kỷ Lạc Cẩn đẩy đôi đũa dư về phía Trần Ngộ: "Cậu ăn đi, tôi không muốn ăn nữa."
"Ơ?" Trần Ngộ dán mắt vào phần cơm, "Cậu mới ăn được bao nhiêu thế?"
Cậu chàng rũ rượi như cây héo, hút một ngụm trà đá thấy ngon hơn cơm gấp bội: "Coi như cậu dùng trà hoa quả đổi phần cơm của tôi vậy!"
Thói quen mùa hè chán ăn này Tần Tuế Minh rõ hơn ai hết. Dù đã chuẩn bị toàn món thanh đạm, nhưng hôm nay trời oi bức quá mức chịu đựng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!