Chương 53: (Vô Đề)

Kỷ Lạc Cẩn giật mình làm rơi điện thoại, Tần Tuế Minh nhẹ nhàng nhặt lên. Ánh mắt lướt qua tên người gọi, anh thẳng tay tắt máy.

"…"

"Thường xuyên nói xấu sau lưng anh đúng không?" Tần Tuế Minh hỏi.

"Đâu dám nói xấu anh." Kỷ Lạc Cẩn lấy lòng hôn vào má anh một cái, "Em đùa tí thôi mà, giận cái gì?"

Cậu chớp chớp mắt chờ đợi nụ hôn đáp lễ, nhưng Tần Tuế Minh vẫn bất động. Kỷ Lạc Cẩn liền bất mãn.

"Em chủ động nói với Cố Sâm Mộc chúng ta yêu nhau, anh không vui sao?"

Tần Tuế Minh phát nhẹ vào mông cậu rồi mới cúi xuống hôn. Nụ hôn mang đầy sắc thái trừng phạt, cắn mạnh, nuốt sâu. Lưng Kỷ Lạc Cẩn ép chặt vào tường, đôi chân quấn quanh eo anh dần mất lực, trượt xuống rồi lại bị nâng lên.

Người chủ động là cậu, kẻ đầu hàng sớm nhất cũng là cậu. Gương mặt đỏ ửng, Kỷ Lạc Cẩn né tránh: "Đủ rồi…"

Tần Tuế Minh bế cậu đặt lên ghế ăn. Nồi cháo Quảng Đông vẫn còn nguyên, hơi nóng bốc lên nghi ngút khi mở nắp.

Anh vào phòng lấy thêm bát nhỏ, múc cháo ra để nguội: "Nóng đấy, đợi chút."

Kỷ Lạc Cẩn dùng thìa khuấy đều, liếc trộm biểu cảm Tần Tuế Minh rồi ngượng ngùng giải thích: "Lần đầu tiên…" Cậu giả ho, "Lần đầu em nói xấu anh."

Giọng cậu lí nhí: "Anh giờ nhỏ nhen thật, nói vài câu đã làm mặt lạnh. Rồi có đánh em nữa không?"

Tần Tuế Minh liếc nhìn: "Vỗ nhẹ mông vài cái là em đã khóc lóc bỏ về nhà rồi."

Anh hiểu tính Kỷ Lạc Cẩn, biết cậu chỉ nói cho vui, nhưng mỗi lần nghe những lời đó vẫn thấy bực bội.

Mình hung dữ chỗ nào? Tần Tuế Minh nhíu mày nghĩ. Chỉ thỉnh thoảng nặng lời chút, so với người thực sự hung dữ còn lâu mới tới.

"Sao phải trốn vào phòng khách?"

Kỷ Lạc Cẩn giận dỗi ném nhẹ thìa, rồi im lặng đỏ tai, trừng mắt nhìn.

Tần Tuế Minh bất chợt bật cười. Anh đã hiểu nỗi sợ thực sự của cậu. Cầm bát cháo lên, anh đưa thìa đến miệng Kỷ Lạc Cẩn.

"Mở miệng ra." Thấy cậu mím chặt môi, anh nhắc nhở. Kỷ Lạc Cẩn cắn vào thìa rồi hậm hực đẩy anh: "Anh cười cái gì?!"

"Anh đâu có cười."

Kỷ Lạc Cẩn quay mặt hậm hực, giật lại thìa tự ăn.

"Nếu sợ đau còn nhiều cách khác." Tần Tuế Minh bất ngờ đề xuất, "Muốn thử không?"

Anh vẫn luôn kiềm chế vì mỗi lần Kỷ Lạc Cẩn khóc như muốn mù cả mắt.

Nhưng cũng vì kiềm chế, mỗi khi có cơ hội lại càng dữ dội hơn. Đến ngày "đòi nợ", Kỷ Lạc Cẩn bị dỗ dành cởi bỏ quần áo trong mơ hồ.

Đùi non cậu đỏ rực lên. Làn da quá mỏng manh khiến cách này còn khó chịu hơn bình thường.

Sắp khóc đến nơi, cậu nài nỉ: "Thà anh cứ…"

Mồ hôi lấm tấm trên sống mũi cao của Tần Tuế Minh. Anh im lặng nhìn xuống thân hình run rẩy của Kỷ Lạc Cẩn. Ở trên giường anh luôn giữ tư thế thống trị.

"Bảo Bảo" tay siết chặt eo cậu, giọng khàn đặc, "đang mời gọi anh sao?"

Kỷ Lạc Cẩn đâu nghĩ nhiều, lung tung gật đầu. Chỉ sau một giây, cậu đã hối hận ngay.

Móng tay dài hơn chút đã cào xé lưng Tần Tuế Minh. Trong khoảnh khắc, cậu khóc không thành tiếng, nghẹn ứ trong cổ họng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!