Đúng như Tần Tuế Minh nói, Kỷ Vịnh Trạch thực sự đã bị anh rót cho say mềm. Vừa say là anh ta bắt đầu nổi điên, như sắp khóc nắm lấy tay Tần Tuế Minh: "Kỷ Lạc Cẩn tính khí thất thường, hay gây chuyện vô cớ, còn vô lý nữa, lười biếng kén ăn…"
Kỷ Lạc Cẩn nghe không nổi nữa, đập bàn phản đối: "Em đâu có nhiều khuyết điểm thế, anh không kể mấy cái tốt được à!"
Không biết Kỷ Vịnh Trạch có nghe thấy không, đầu anh ta gục xuống bàn, lè nhè nói: "Dù ngày nào tôi cũng mắng nó… nhưng nó vẫn là em trai tôi… Nó là đồ ngốc, cậu đừng bắt nạt nó."
Nói xong câu cuối, Kỷ Vịnh Trạch ngủ luôn tại chỗ.
Kỷ Lạc Cẩn nghe rõ từng lời say của anh trai, sững lại một lúc mới lẩm bẩm: "Em đâu có dễ bị bắt nạt… Em cũng không ngốc."
Cậu lái xe tới, Tần Tuế Minh gọi hộ xe thay, rồi bảo Kỷ Lạc Cẩn gọi điện cho Đường Vy.
Nghe những lời đó của Kỷ Vịnh Trạch, cậu hiếm hoi xúc động, chạy ra quầy lấy cốc nước nóng. Nhưng cậu hoàn toàn không biết chăm sóc người khác, định tốt bụng đút nước cho anh trai thì lại đổ đầy lên cổ áo.
Cậu xấu hổ đặt cốc xuống, giật mấy tờ giấy lau vội. Khi tài xế thay đến, Tần Tuế Minh đỡ Kỷ Vịnh Trạch lên xe, dặn dò kỹ càng mới quay lại.
Nhìn chiếc xe đi xa, Tần Tuế Minh lấy chìa khóa trong túi đưa ra. Chìa khóa lơ lửng giữa không trung, Kỷ Lạc Cẩn vừa định với tay lấy thì bị anh nắm chặt.
Cậu bản năng giật lại, nhận ra tình hình hiện tại lại từ từ thả lỏng.
Bãi đậu xe ngầm vắng tanh, Tần Tuế Minh nắm tay cậu đi chầm chậm về phía xe. Anh cũng uống khá nhiều, thái dương đau nhức vì gió lạnh.
Tần Tuế Minh đi cạnh cậu thì thầm: "Anh trai em đồng ý rồi, không đồng ý cũng không được."
Chiếc xe dừng không xa, anh nhét chìa khóa vào tay cậu: "Em lái."
Khi cầm vô lăng, Kỷ Lạc Cẩn luôn cảm nhận được ánh mắt từ ghế phụ. Mỗi lần dừng đèn đỏ, cậu mới có cơ hội quay đầu lại.
Ánh mắt Tần Tuế Minh không che giấu sự chăm chú, Kỷ Lạc Cẩn vừa chạm mắt đã né, tay nắm vô lăng thêm chặt.
Cậu xấu hổ buồn bực nói: "Đừng nhìn em thế! Em không tập trung lái xe được!"
"Em lái đi." Tần Tuế Minh nhắm mắt. "Anh không nhìn nữa."
Nhưng đến đèn đỏ tiếp theo, khi quay lại, cậu vẫn thấy anh đang nhìn mình. Tần Tuế Minh có gương mặt điển trai kiểu mày kiếm mắt sao, hợp với thẩm mỹ số đông.
Anh khẽ cúi mắt, đồng tử đen sâu thẳm như ngọn lửa giữa đêm, chỉ thắp sáng cho một người. Anh chưa từng nhìn ai như vậy, ngoại trừ Kỷ Lạc Cẩn. Vì dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, lỡ một giây cũng khiến anh khó chịu.
Cứ nhìn mãi, rồi đem người ấy cất vào tim.
Kỷ Lạc Cẩn chịu không nổi, tim đập lỡ nhịp. Khi tay cậu chạm vào gò má Tần Tuế Minh, cậu mới tỉnh lại.
Định rút tay về, Tần Tuế Minh lại nghiêng mặt áp vào lòng bàn tay cậu. Kỷ Lạc Cẩn dùng ngón cái xoa xoa vết thương, khẽ hỏi: "Đau không? Kỷ Vịnh Trạch ở nhà ngày nào cũng rên."
"Không sao." Tần Tuế Minh ít nhạy cảm với đau đớn, "Về nhà giúp anh bôi thuốc nhé?"
Đèn chuyển xanh, xe phía sau nháy đèn xin vượt. Kỷ Lạc Cẩn ậm ừ đồng ý.
Khi lại cầm lái, cậu chỉ nghĩ: "Tần Tuế Minh dám tin tưởng mình làm việc này sao?"
Cửa căn hộ vừa mở, Mỹ Mỹ nhanh nhẹn lao ra đầu tiên. Mấy ngày không gặp, nó vẫy đuôi liên hồi, nhảy lên người Kỷ Lạc Cẩn.
Nhưng cậu không kịp v**t v*. Vì vừa vào cửa, Tần Tuế Minh đã ép cậu vào tường hôn. Năm ngày không gặp, anh chưa từng xa cậu lâu thế.
Nụ hôn này nồng nhiệt như lần đầu tiên. Tần Tuế Minh đặt tay sau gáy cậu, bắt cậu ngửa đầu đáp lại.
Hơi thở anh khiến cậu ngột ngạt, đầu lưỡi tê dại vì quấn quýt. Kỷ Lạc Cẩn mềm nhũn đẩy vai anh phản đối, trong khoảng nghỉ hiếm hoi khẽ rên: "… Khó… khó chịu." Lông mày cậu nhíu lại đầy chê bai, giọng nhỏ: "Anh đi tắm với súc miệng trước đi, mùi rượu nồng lắm."
Giọng Tần Tuế Minh trầm ấm, tiếng thở gấp bên tai khiến người nghe đỏ mặt mềm chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!