Chương 5: (Vô Đề)

Ngón tay Tần Tuế Minh lướt qua môi cậu, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, anh thản nhiên nói: "Thấy môi em dính bẩn, anh lau giúp."

"Vậy sao?"

Kỷ Lạc Cẩn nghi ngờ đưa tay chạm môi, rồi quen miệng l**m nhẹ. Cậu lật gương chiếu hậu xuống, cúi sát kiểm tra kỹ.

Đã nửa đêm, ngoài đường không một bóng người, nhưng Kỷ Lạc Cẩn vẫn cực kỳ để ý ngoại hình, lo lắng hỏi: "Giờ còn không?"

Mặt cậu gần dính vào gương, Tần Tuế Minh kéo cậu ngồi lại, tay đè lên vai, gọi: "Kỷ Lạc Cẩn."

Kỷ Lạc Cẩn hừ một tiếng: "Sao, em soi gương cũng làm anh khó chịu à?"

"Đừng l**m môi nữa."

"Tại sao?" Kỷ Lạc Cẩn nhíu mày, "Em cứ l**m."

Tần Tuế Minh đánh vào điểm cậu quan tâm: "l**m nhiều môi sẽ khô, còn—"

Ngón tay anh chỉ vào khóe miệng cậu, dọa dẫm: "Nếu muốn vùng da này thâm đen như râu không cạo được, thì cứ l**m tiếp đi."

"…"

"Còn l**m không?"

Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng Kỷ Lạc Cẩn phải ngước nhìn Tần Tuế Minh. Sống mũi cao của anh khi không cười toát ra vẻ xa cách, khiến cậu cảm thấy bị áp đảo.

Kỷ Lạc Cẩn đập tay anh ra, lẩm bẩm: "Biết rồi, em đi ngủ đây."

Cậu mở cửa xe, vừa định xuống thì bị Tần Tuế Minh kéo lại.

"Làm gì nữa vậy!"

Tần Tuế Minh ra lệnh: "Về đổi avatar WeChat đi."

Kỷ Lạc Cẩn có bộ avatar biểu tượng cảm xúc đủ loại, mỗi ngày tùy tâm trạng mà đổi. Hiện giờ đang dùng hình mặt giận dữ.

Kỷ Lạc Cẩn bực bội nhắc lại: "Biết rồi, biết rồi!"

Lần này Tần Tuế Minh không ngăn cậu. Anh để ý Kỷ Lạc Cẩn không đi giày đúng cách, mà xỏ như dép, nhìn kỹ thì nhận ra đôi này mới mua.

Kỷ Lạc Cẩn ít khi mua giày mới, vì bất kể giày thoải mái cỡ nào, đều phải chà chân cậu rớm máu vài ngày mới vừa.

Cậu sợ đau nên hiếm khi đổi giày, nhưng giày là đồ tiêu hao, mỗi lần rách phải miễn cưỡng làm hòa với đôi mới.Người vô lo ngủ ngon, người khác chỉ cần tám tiếng là đủ, Kỷ Lạc Cẩn phải ngủ mười tiếng.

Tối qua thức khuya, sáng mười giờ phòng cậu vẫn im ắng.

Kỷ Vịnh Trạch về nhà lấy đồ, thấy dì Vương dưới bếp, chỉ vào bữa sáng chưa động tới hỏi: "Cẩn Bảo chưa dậy à?"

"Chưa." Dì Vương đáp, "Tối qua nghe nói thức khuya, chắc trưa mới dậy."

Kỷ Vịnh Trạch gật đầu, đưa túi đồ cho bà: "Khi nó dậy đưa giúp con, nói là Tuế Minh nhờ mang tới."

Dì Vương nhịn không được cười: "Hai anh em kỳ lạ thật, gặp nhau như nước với lửa, vắng mặt gọi Cẩn Bảo, có mặt thì phải gọi đủ cả họ tên."

"Dạ." Kỷ Vịnh Trạch ngượng ngùng, "Đừng cho nó biết, nó sẽ cười con."

"Hai anh em thật giống nhau." Dì Vương tiếp tục, "Mỗi lần tiễn con ở sân bay về, Cẩn Bảo khóc thút thít trong phòng, hỏi có nhớ không thì bảo "ai thèm nhớ"."

Bà bắt chước giọng cậu y hệt: "Thực ra nó không nỡ nhìn con đi, chỉ là miệng cứng như đá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!