Chương 48: (Vô Đề)

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Kỷ Lạc Cẩn hồn xiêu phách lạc, bản năng mách bảo cậu bước về phía Tần Tuế Minh.

"Kỷ Lạc Cẩn!" Kỷ Vịnh Trạch lại quát lên đầy đe dọa.

Kỷ Lạc Cẩn vốn chẳng sợ trời không sợ đất, nhưng khi thực sự làm sai thì lại không dám hé răng nửa lời. Cậu muốn khóc mà không thành nước mắt, thực sự chỉ muốn oà khóc ngay tại chỗ.

Giờ đứng yên cũng không xong, đi về phía Tần Tuế Minh dường như cũng không ổn, họ như đang ép cậu phải lựa chọn.

Vết thương trên khóe miệng Tần Tuế Minh trông thật đáng sợ, máu thấm đỏ môi, nhưng anh vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lạc Cẩn. Quyết tâm trong lòng anh không hề dao động, mang theo khí thế như muốn đoạn tuyệt với Kỷ Vịnh Trạch.

Hôm nay, Tần Tuế Minh dường như nhất định phải đưa Kỷ Lạc Cẩn đi. Anh đang chờ cậu tự động bước về phía mình.

Cuối cùng, Tần Tuế Minh không chịu nổi sự nóng ruột trong lòng, vừa định bước tới kéo Kỷ Lạc Cẩn về thì cậu đã lê từng bước nhỏ về phía anh, trông sợ hãi vô cùng.

Tần Tuế Minh thở phào nhẹ nhõm, những cảm xúc u ám tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tan biến phần nào. Anh biết mình đã làm cậu sợ, nên chủ động bước tới.

Đứng sát Kỷ Lạc Cẩn trước mặt Kỷ Vịnh Trạch, Tần Tuế Minh kéo mạnh cậu về phía sau lưng mình.

Anh nắm chặt tay Kỷ Lạc Cẩn, an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây, Kỷ Vịnh Trạch không dám đánh em đâu."

Căn phòng quá yên tĩnh, dù nói khẽ đến đâu Kỷ Vịnh Trạch cũng nghe thấy. Ban đầu anh ta chỉ cảm thấy thái độ Tần Tuế Minh khi vào phòng không ổn, sợ anh thật sự đánh Kỷ Lạc Cẩn nên mới định can ngăn, nào ngờ lại chứng kiến cảnh tượng chấn động như vậy.

Kỷ Vịnh Trạch tức giận đến mức muốn nổ tung, bước tới định kéo Kỷ Lạc Cẩn về phía mình nhưng bị Tần Tuế Minh chặn lại.

"Hai người giờ đã đồng lòng rồi phải không?" Kỷ Vịnh Trạch lạnh lùng nhìn họ, "Bảo sao mày quan tâm nó, che chở cho nó như vậy, thì ra là có ý đồ này? Tần Tuế Minh, mày không thấy mình quá đáng sao?"

Kỷ Vịnh Trạch chợt nhận ra mình mới là thằng ngốc bị bưng bít hoàn toàn. Anh ta túm lấy tay áo Tần Tuế Minh, trừng mắt quát: "Mày nói xem mày nảy ra ý định này từ khi nào? Lúc Kỷ Lạc Cẩn học cấp hai? Hay cấp ba? Nó luôn coi mày là anh trai, mày lại dẫn dắt nó theo hướng này?"

Tần Tuế Minh mặt không đổi sắc, siết chặt tay Kỷ Lạc Cẩn, phản kích: "Tại sao tôi không thể thích em ấy? Vì sao tôi không có quyền thích em ấy? Đúng, tôi đối xử tốt với em ấy không thuần túy, nhưng dù em ấy không thích tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đối xử tốt như vậy."

"Vì em ấy coi tôi là anh trai? Vì cái danh phận này? Hay vì tôi cũng là đàn ông?"

Ban đầu anh định đàm phán bình tĩnh, nhưng càng nói càng kích động. Tần Tuế Minh sợ làm tổn thương Kỷ Lạc Cẩn nên đẩy cậu ra sau, từng bước áp sát Kỷ Vịnh Trạch, chất vấn: "Cậu là anh trai của Kỷ Lạc Cẩn, cậu có quyền quản lý em ấy, nhưng cậu có thể quản cả đời không? Giờ cậu có vị hôn thê, sau này sẽ có vợ, rồi sẽ có con."

"Cậu là một người anh tốt, nhưng Kỷ Lạc Cẩn chưa chắc là quan trọng nhất với cậu. Cậu có cuộc sống riêng, nếu không có gì bất trắc, cậu sẽ cùng Ngô Gia Nam đi hết nửa đời người còn lại."

"Vậy Kỷ Lạc Cẩn thì sao? Ai sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc em ấy cả đời?"

Những lời chất vấn đanh thép của Tần Tuế Minh khiến Kỷ Vịnh Trạch tạm thời không biết nói gì.

"Nhưng tôi có thể." Tần Tuế Minh tuyên bố như kẻ chiến thắng. "Đến giây cuối cùng của cuộc đời, tôi vẫn sẽ dõi theo em ấy."

"Tôi sẽ luôn yêu em ấy."

Lời nói của anh như búa tạ giáng xuống, không chỉ Kỷ Vịnh Trạch, mà ngay cả Kỷ Lạc Cẩn đang đứng bối rối cũng sững sờ.

Kỷ Vịnh Trạch suýt bị thuyết phục, nhưng nghĩ lại thì thấy lý lẽ của Tần Tuế Minh hoàn toàn vô lý.

Lần này hai người trực tiếp xông vào nhau đánh đấm, Kỷ Vịnh Trạch vừa đấm vào gò má Tần Tuế Minh vừa hét: "Vậy tại sao Kỷ Lạc Cẩn phải ở với mày? Nó không thể yêu người khác sao? Người yêu tương lai của nó không thể đồng hành cùng nó cả đời à?"

"Không thể!" Tần Tuế Minh vật ngã Kỷ Vịnh Trạch, giọng lạnh băng: "Ngoài tôi ra, ai có thể chiều chuộng Kỷ Lạc Cẩn như vậy, ai có thể yêu em ấy như tôi, ai có thể đối xử tốt với em ấy như tôi?"

"Đ*t mẹ!" Kỷ Vịnh Trạch giờ không muốn tranh luận nữa, đầu óc nóng giận chỉ muốn dùng bạo lực, "Tao đúng là thằng ngu! Nghe tin mày yêu đương, tao thật lòng vui cho mày, kết quả mày lại nhắm vào em trai tao?"

"Tao còn thắc mắc con nào để lại vết hôn như thế, giờ nghĩ lại trên cổ mày toàn vết răng, đúng kiểu Kỷ Lạc Cẩn cắn!"

Kỷ Lạc Cẩn đang do dự có nên can ngăn thì bỗng dưng bị liên lụy: "…"

Kỷ Vịnh Trạch châm biếm: "Còn định kết hôn? Hai thằng đàn ông lấy cái giấy đăng ký cho tao xem? Lấy được tao tự tay bê kiệu rước Kỷ Lạc Cẩn tới nhà mày!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!