Chương 47: (Vô Đề)

Hôm nay trời đẹp, cửa biệt thự mở rộng đón gió. Kỷ Lạc Cẩn xông vào nhà như cơn lốc, mặt mày ủ rũ như bị ai lừa tình.

"Sao về nhà rồi?" Đường Vy giật mình, ngồi bật dậy từ sofa "Cẩn Bảo, có chuyện gì thế?"

Tiếng bước chân Kỷ Lạc Cẩn giậm trên cầu thang nặng nề như muốn đạp vỡ gỗ. Cậu dừng lại, gắt gỏng: "Không có gì."

Rồi tiếp tục lao lên phòng, đóng sầm cửa. Cái cách cậu đập cửa chẳng giống "không có gì" chút nào.

Đường Vy lâu lắm mới thấy con trai giận dữ thế. Bà nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.

"Cẩn Bảo?" Bà nhẹ nhàng kéo chiếc gối che mặt cậu ra. Mắt Kỷ Lạc Cẩn đỏ hoe nhưng may chưa khóc "Kể cho mẹ nghe được không?"

Kỷ Lạc Cẩn hít hà, sau cơn giận chỉ còn lại nỗi ấm ức. Cậu dụi đầu vào tay mẹ như chú mèo con cần an ủi.

Mùi nước hoa dịu nhẹ của mẹ khiến cậu bật khóc: "Tần Tuế Minh lừa con! Anh ấy dám lừa con! Anh ấy coi con như thằng ngốc…"

"Tuế Minh lừa con?" Đường Vy ngỡ ngàng "Hay là hiểu lầm gì đó… Con đã nói chuyện với nó chưa?"

"Không phải hiểu lầm!" Kỷ Lạc Cẩn đấm mạnh vào gối "Có đầy đủ bằng chứng! Con muốn chia ta… à không, tuyệt giao! Tuyệt giao!"

Vừa hét xong, bụng cậu réo ầm ĩ. "Con đói quá…"

"Sao đến 1 giờ rồi vẫn chưa ăn?" Đường Vy vuốt tóc con "Mẹ bảo dì giúp việc nấu mì cho con nhé, dễ tiêu hơn."

Tô mì thơm phức với sườn, trứng và rau xanh được Đường Vy bưng lên phòng. Vừa lúc Kỷ Vịnh Trạch bước ra:

"Cho Cẩn Bảo hả? Nó về rồi à?"

"Ừ."

"Nó bảo cuối tuần không về mà?"

Đường Vy đưa khay cho con trai lớn: "Hai đứa cãi nhau rồi. Nó bảo Tuế Minh lừa nó. Con hỏi giùm mẹ nhé?" Kỷ Vịnh Trạch gật đầu: "Cãi nhau? Tuế Minh mà để nó chạy về một mình?"

"Để con lên xem tình hình đã. Lát con gọi điện hỏi Tuế Minh."

Cửa phòng hé mở. Kỷ Vịnh Trạch đặt khay lên bàn, kéo em dậy: "Ăn đi, mì sườn đấy."

Kỷ Lạc Cẩn vừa nhai vừa gắt: "Em không cãi nhau, em chẳng thèm cãi!"

"Biết Tuế Minh yêu rồi nên giận à?" Kỷ Vịnh Trạch chợt nghĩ ra "Nó có quyền yêu đương chứ?"

"Em quan tâm gì anh ấy yêu ai? Yêu mười người cũng mặc kệ!" Kỷ Lạc Cẩn suýt ném đũa.

Người yêu anh ta đang bỏ trốn đây này!

Kỷ Lạc Cẩn tức đến mất cả ngon miệng, cậu trút giận lên Kỷ Vịnh Trạch, không nói không rằng đẩy người ta ra ngoài, lẩm bẩm: "Anh đúng là tay sai của Tần Tuế Minh… Hai người cùng một phe, chỉ biết bắt nạt em!"

Kỷ Vịnh Trạch suýt bị cánh cửa đập vào mặt, bật cười vì tức, quay ngay lại gọi điện cho Tần Tuế Minh.

Điện thoại hơi lâu mới được nhấc máy, dường như Tần Tuế Minh đã biết trước anh muốn nói gì, vừa bắt máy liền nói: "Tôi đến ngay."

"Hai người sao lại…"

"Tút—"

Lời còn chưa kịp nói hết, Tần Tuế Minh đã cúp máy. Kỷ Vịnh Trạch cầm điện thoại ngơ ngác: "Một người hai người đều nóng tính thế này?"

Kỷ Vịnh Trạch không muốn nhúng tay nữa, đứng chờ ở đầu cầu thang. Đúng như lời hứa, năm phút sau bóng dáng Tần Tuế Minh đã xuất hiện ở tầng một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!