Kỷ Vịnh Trạch hoàn toàn quên mất việc chính đến tìm Tần Tuế Minh. Hắn cười tươi hơn cả lúc chính mình yêu đương, vỗ vai Tần Tuế Minh không ngừng: "Vậy đây là tình đầu của cậu à? Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, chắc phải cưới chứ?"
Tần Tuế Minh "ừm" một tiếng: "Tất nhiên."
"Đợi chút…" Kỷ Vịnh Trạch lôi điện thoại ra, cười toe toét "Tôi gọi Trần Bác Đào qua, nó cũng rảnh rỗi không có việc gì. Chuyện quan trọng thế này, phải cho nó biết luôn!"
Cuộc gọi được kết nối. Trần Bác Đào sống theo múi giờ âm phủ, giọng ngái ngủ khàn đặc: "… Alo?"
"Đừng ngủ nữa! Dậy mau qua đây!" Kỷ Vịnh Trạch đập bàn, hét sang sảng "Tôi với Tuế Minh đang ở công ty chờ cậu, có chuyện cực kỳ quan trọng!"
Trần Bác Đào lật người trong bóng tối, mắt nhắm tịt, miệng ậm ừ: "Được… đợi tôi nửa tiếng."
Bị đánh thức giữa giấc, hắn chẳng thiết ăn uống, vội vã đánh rửa rồi cầm chìa khóa lao đi.
Tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, Trần Bác Đào chạy xe tốc độ cao đến nơi. Đã quen thuộc văn phòng Tần Tuế Minh, hắn tự lên lầu không cần dẫn đường.
Vừa bước vào, hắn đã ngáp ngắn ngáp dài, ném chìa khóa lên bàn: "Chuyện gì mà gấp thế?"
Kỷ Vịnh Trạch đá nhẹ chân hắn, mặt đầy tự mãn: "Tuế Minh yêu rồi, cậu không biết à? Còn nhớ vụ cá cược mấy năm trước không? Tôi đã bảo nó sẽ yêu trước 30 tuổi mà!"
Nghe nửa câu đầu, Trần Bác Đào đã biến sắc. Cơn buồn ngủ tan biến, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tuế Minh, kẻ đang bình thản như chuyện chẳng liên quan mình, mặt dày đúng chuẩn!
"…"
Nhớ mình là đồng phạm, Trần Bác Đào cúi gằm mặt uống nước, tim đập thình thịch.
"Sao tôi thấy hai người có gì giấu diếm?" Kỷ Vịnh Trạch nhíu mày.
Câu này khiến Trần Bác Đào nghẹt thở, lắp bắp: "Đâu… đâu có…"
"Cậu biết trước Tuế Minh yêu đương rồi hả?" Kỷ Vịnh Trạch cười lớn "Giấu mỗi mình tôi thôi mà, có sao đâu. Đáng lo là Tuế Minh mới phải!"
Tần Tuế Minh lúc này mới lên tiếng: "Dạo này bận, quên mất."
Trần Bác Đào nhìn Kỷ Vịnh Trạch với ánh mắt đầy thương hại, không đành lòng nghe anh ta hỏi dò về "bạn gái" của Tần Tuế Minh.
Hỏi mãi không được gì, Kỷ Vịnh Trạch thở dài: "Tối nay ba đứa mình đi ăn nhé? Nếu được, kêu cả bạn gái cậu ra giới thiệu luôn."
Hắn đùa: "Hay định giấu cả đời?"
"Không." Tần Tuế Minh từ chối thẳng "Tối nay tôi phải đón Cẩn Bảo tan học."
"Cậu quản nó làm gì?" Kỷ Vịnh Trạch trợn mắt "Nhà cậu cách trường nó có 1km, nó không có chân à? Lớn rồi, không biết bắt xe sao?"
Nhưng Tần Tuế Minh kiên quyết phải đi đón Kỷ Lạc Cẩn. Chán nản, Kỷ Vịnh Trạch cuối cùng cũng nhớ đến chuyện chính.
Trần Bác Đào viện cớ chưa ăn sáng chuồn mất. Trước khi Kỷ Vịnh Trạch rời đi, Tần Tuế Minh bất ngờ gọi lại.
"Gì nữa?"
Tần Tuế Minh ngồi thẳng, tay cầm bút chấm nhẹ lên giấy: "Không có gì, đi cẩn thận."
Suốt cả ngày, Kỷ Lạc Cẩn không dám ngẩng mặt lên. Những vết hôn trên cổ cậu phô trương đến mức ai quen biết cũng trêu chọc vài câu.
Da mặt cậu mỏng đến mức tai đỏ ửng từ sáng đến giờ. Kỷ Lạc Cẩn quyết định: Mai dù có nóng chết cũng phải mặc áo cổ cao!
Tan học, cậu ôm sách che kín cổ đi ra cổng. Chiếc xe quen thuộc đậu sẵn, Kỷ Lạc Cẩn bước lên đóng sầm cửa, ném sách vào người Tần Tuế Minh:
"Từ nay không được cắn cổ em nữa! Ai cũng hỏi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!