Việc bỏ nhà đi chỉ là ý nghĩ thoáng qua, Kỷ Lạc Cẩn giờ cử động một cái cũng thấy mệt. Tát Tần Tuế Minh một cái vẫn chưa hả giận, cậu lại cắn một phát vào vai anh.
Tần Tuế Minh mặc kệ cậu cắn, ôm lấy Kỷ Lạc Cẩn, ngón tay kia nhẹ nhàng v**t v* đôi mắt hơi sưng đỏ của cậu: "Hết giận chưa?"
Kỷ Lạc Cẩn càng cắn mạnh hơn, như muốn cắn anh chảy máu, cắn xong còn phụ thêm tiếng hừ đầy tức giận: "Về nhà! Em muốn về nhà!"
"Không được." Tần Tuế Minh nói "Nếu còn giận thì đánh thêm vài cái."
"Ai thèm đánh anh, người cứng như đá vậy!"
Lòng bàn tay vẫn còn đau, Kỷ Lạc Cẩn đưa tay ra trước mặt Tần Tuế Minh, ủy khuất: "Đau…"
Chính mình đánh người khác, giờ lại bắt nạn nhân thổi cho mình.
Không phải ai cũng tràn đầy năng lượng như Tần Tuế Minh. Kỷ Lạc Cẩn ngủ không đủ giấc, vừa hét lớn vài câu đã thấy mệt lả, mí mắt lim dim: "Mệt quá…"
Tần Tuế Minh kéo chăn đắp cho cậu, tay xoa nhẹ gương mặt: "Ngủ thêm đi, tỉnh dậy gọi anh."
Kỷ Lạc Cẩn cuộn tròn trong chăn, cậu thích nằm nghiêng ngủ, tư thế không được tốt, thường xuyên đạp chăn nên cần người chỉnh chăn cho.
Cậu lớn lên xinh đẹp, có lẽ do khóc nhiều đêm qua, mí mắt mỏng manh lộ rõ những mạch máu xanh, đôi môi vốn nhạt màu giờ đỏ thẫm.
Tần Tuế Minh cúi xuống quan sát kỹ, khóe miệng còn một vết thương nhỏ. Anh chạm nhẹ, cố không đánh thức cậu.
"Lát nữa ăn cơm lại kêu đau rồi làm loạn mất." Tần Tuế Minh nghĩ
Lên giường là bản tính kiểm soát trỗi dậy, mọi lời hứa trước đó đều bị quẳng sang một bên. Tần Tuế Minh biết mình tàn nhẫn, nhưng không thể kiềm chế.
Anh bóp những vùng da non trên cơ thể Kỷ Lạc Cẩn đến ửng đỏ, để lại dấu hôn khắp nơi, không chỉ trên cổ mà đến cả bắp đùi kín đáo.
Tiếng khóc của cậu như mật ngọt, Tần Tuế Minh thích cách cậu gọi tên mình, yếu ớt bất lực, vô cùng ỷ lại.
Vì thế Tần Tuế Minh lừa gạt cậu, nói "Cứ gọi anh như thế đi, anh sẽ dừng lại", Kỷ Nhạc Cẩn ngây thơ tin lời, cuối cùng lại bị làm cho khóc đến vang dội.
Thường ngày nâng niu như báu vật, nhưng lúc này lại muốn bắt nạt đến cùng. Tần Tuế Minh thừa nhận mình là kẻ xấu xa.
Trong khoảnh khắc ấy, anh chẳng nghe được lời nào của Kỷ Lạc Cẩn. Anh chỉ muốn nghe tiếng khóc, muốn đôi mắt cậu chỉ nhìn mình, đôi tai chỉ nghe mình.
Một tay siết eo, tay kia đè lên bụng, cảm nhận vùng bụng phẳng lặng dần phồng lên, rất nhiều lần.
Nếu không phải sợ Kỷ Lạc Cẩn đối việc này có bóng ma tâm lý, Tần Tuế Minh còn có thể quá đáng hơn nữa.
Sau khi xong việc, anh hôn lên trán cậu, thấp giọng khen:"Bảo bảo ngoan lắm."
Tần Tuế Minh không ngờ cậu dễ dỗ đến thế, hiện tại còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình. Dù dạo này đã có da có thịt hơn một chút nhưng vẫn rất gầy, một tay đã ôm trọn eo.
Anh ngồi tựa đầu giường vỗ về, như đang dỗ đứa trẻ ngủ.
Chỉ nhìn Kỷ Lạc Cẩn một tiếng đồng hồ cũng không thấy chán. Xem đồng hồ, sắp đến giờ dì giúp việc tới.
Tần Tuế Minh vào phòng chính thu dọn chăn đệm tan hoang. Dù dì giúp việc không vào đây, nhưng biết Kỷ Lạc Cẩn da mặt mỏng, anh ném hết vào máy giặt.
Quay lại phòng ngủ khách, chỉ năm phút vắng mặt mà Kỷ Lạc Cẩn đã tỉnh.
Anh lại ôm cậu vào lòng, giống như mang căn bệnh "thèm khát da thịt", khiến anh không rời nổi dù một giây.
"Đừng ôm em nữa…" Kỷ Lạc Cẩn nhíu mày đẩy Tần Tuế Minh ra:"Khó chịu quá."
Không đẩy được, cậu đành điều chỉnh tư thế, rúc vào lòng người kia thoải mái lướt điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!