Thời tiết dần ấm lên, sau mùa mưa ẩm ướt trời nắng đẹp đến chói chang.
Kỷ Lạc Cẩn cởi bỏ áo hoodie, khoác lên mình chiếc áo phông đen giản dị khiến làn da càng thêm nổi bật giữa đám đông. Ánh nắng gắt khiến cậu lấy sách giáo khoa che mặt.
Nếu không ngại xấu hổ, cậu đã học các bạn nữ che ô rồi.
Đứng trước cổng trường tìm xe, ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc siêu xe màu sắc bắt mắt đỗ bên đường.
Cậu che mặt kỹ hơn rồi mở cửa bước lên.
Cố Sâm Mộc quay lại ngạc nhiên: "Sao cậu biết đây là xe mới của tôi?"
Kỷ Lạc Cẩn nhăn mặt: "Bình thường cậu lòe loẹt như thế, nhìn cái là biết ngay."
"Không thấy ngầu à?"
"Không bằng tôi."
Điều hòa trong xe mát lạnh, thoạt đầu dễ chịu nhưng lâu lại thấy rét. Kỷ Lạc Cẩn ôm cánh tay run rẩy: "Cậu chỉnh nhiệt độ cao lên chút đi, nếu là Tần…"
Nếu là Tần Tuế Minh, anh đã không để lạnh thế, còn chỉnh cánh gió lên trên cho cậu.
"Thế này mà cũng lạnh?"
Cố Sâm Mộc khó hiểu nhưng vẫn tăng nhiệt độ.
Hôm nay Kỷ Lạc Cẩn chỉ có tiết buổi sáng. Trường Sâm Mộc ở ngay bên cạnh, cả hai rảnh buổi chiều nên hẹn nhau ăn trưa.
"Lâu rồi không gặp." Sâm Mộc đỗ xe lên lầu, "Dạo này bận gì thế?"
Kỷ Lạc Cẩn bước lên bậc thang, lưỡi l**m môi không tự nhiên. Bận gì? Bận yêu đương với Tần Tuế Minh.
Càng chột dạ, cậu càng cứng họng: "Cậu quản làm gì? Đằng nào cũng không rảnh như cậu."
Nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Hoa, nhân viên toàn những cô gái mặc sườn xám thanh lịch.
Hai người theo hướng dẫn vào phòng riêng. Sâm Mộc đã đặt trước các món cầu kỳ, giờ thêm vài món nữa.
"Chiều làm gì? Bọn Trần Duệ cũng rảnh, rủ lên sân bida tầng thượng Trung tâm Quốc Tế." Sâm Mộc vắt chân chữ ngũ chơi điện thoại.
"Không đi." Kỷ Lạc Cẩn khước từ không ngước mặt, "Chiều tôi phải tìm Tần Tuế Minh."
"Lại tìm anh Tần?" Sâm Mộc lẩm bẩm, "Giờ cậu nghe lời anh ấy thật đấy."
Dạo này hắn khó lòng mời được Kỷ Lạc Cẩn đi chơi, dù có đi cũng chỉ ăn xong là về, lúc nào cũng viện cớ này.
Trước đây bọn họ thân thiết nhưng đâu đến mức dính nhau thế?
Sâm Mộc nghi ngờ: "Cậu lừa tôi đúng không? Giờ cậu thành con ruột của Tần Tuế Minh rồi à, làm gì cũng phải ở bên anh ấy?"
"Cút!" Kỷ Lạc Cẩn giận dữ, "Tôi mách anh ấy bây giờ!"
"…"
Sâm Mộc vội vàng xoa dịu: "Đùa tí mà, đừng để bụng."
Khi đồ ăn lên, Kỷ Lạc Cẩn cầm đũa suy nghĩ, càng nghĩ càng nhíu mày. Câu nói bâng quơ của Sâm Mộc khiến cậu chợt nhận ra, sao mình lại nghe lời Tần Tuế Minh thế?
Dạo này cậu đã ngoan ngoãn, giờ đến lượt Tần Tuế Minh phải nghe lời cậu mới công bằng. Kỷ Lạc Cẩn giật mình nhận ra mình đang bị anh kiểm soát, đây là dấu hiệu không tốt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!