Chương 43: (Vô Đề)

Đây là lần thứ hai Tần Tuế Minh đến đón cậu về nhà chung. Kỷ Lạc Cẩn gần như đã thành thạo việc chuyển nhà, che mặt bước theo sau anh xuống cầu thang, biết trước mình sẽ phải hứng chịu những lời chế giễu.

"Sao lại dọn về nữa?" Kỷ Vịnh Trạch ngồi trên sofa cười lớn, "Không phải nói lần này tuyệt đối không quay lại sống với Tần Tuế Minh, dù gãy chân cũng không về sao?"

"…"

"Chân em vẫn còn nguyên vẹn mà?"

Kỷ Lạc Cẩn giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng bước ra ngoài, ôm chú chó pug chạy vụt lên xe mà không nói lời tạm biệt.

Ngồi ở ghế phụ, nghe tiếng Kỷ Vịnh Trạch gõ cửa kính, cậu bế chó lên, hướng mặt nó về phía Tần Tuế Minh bên ngoài.

"Mỹ Mỹ, sủa vài tiếng đi."

Chú chó không sủa, nhưng cậu nghe rõ tiếng chửi thề của anh trai.

Suốt đường đi, Kỷ Lạc Cẩn ôm chặt chú chó, tay không ngừng nghịch ngợm từ mũi đến lông, khiến nó gần như phát cáu.

Dù khả năng định hướng kém, nhưng đoạn đường này đã quá quen thuộc với cậu.

Càng gần đến nhà Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn càng lo lắng, không thể cười nổi: "Hay là em về nhà ở vậy…"

Tần Tuế Minh một tay lái xe, không quay đầu lại: "Em nói gì?" Giọng điệu bình thản nhưng đầy ẩn ý đe dọa.

Kỷ Lạc Cẩn véo gáy chó, biết chắc anh đã nghe rõ: "Em… em không nói gì cả…"

Bố cục trong nhà Tần Tuế Minh không thay đổi nhiều, chỉ thêm lớp thảm lông trong phòng khách và phòng ngủ.

"Lót thảm cho em." Tần Tuế Minh vừa treo áo khoác vừa nói, "Thích ngồi dưới đất thì nhớ chỉ ngồi chỗ có thảm."

Kỷ Lạc Cẩn đá dép ra, chân trần đạp lên thảm, cảm giác êm ái như giẫm lên bông, đúng gu cậu.

Hành lý chỉ có một ba lô, cậu ném cho Tần Tuế Minh dọn dẹp rồi nằm ườn trên sofa.

Chợt nhớ trong túi còn thuốc cho chó, cậu hướng về phía phòng ngủ gọi: "Tuế Minh, trong túi có thuốc của Mỹ Mỹ, lấy ra cho em!"

Đây là thuốc bác sĩ thú y kê khi chú chó bị ốm tuần trước, lần đầu tiên nó bệnh từ khi được nuôi. Dù nghe nhiều người than phiền việc cho chó uống thuốc khó khăn, nhưng với Mỹ Mỹ lại cực kỳ dễ dàng.

Kỷ Lạc Cẩn đặt viên thuốc lên lòng bàn tay theo chỉ định, vừa đưa ra, Mỹ Mỹ đã thè lưỡi l**m sạch, thậm chí còn sủa đòi thêm.

"Ngon thế à?"

Cậu nghi ngờ nhìn viên thuốc, trí tò mò trỗi dậy muốn biết liệu thuốc ngon thật hay chú chó của mình hơi… ngốc.

Sau vài giây cân nhắc, nghĩ l**m một cái chắc không sao, Kỷ Lạc Cẩn quyết định tự mình nếm thử.

Vừa thè lưỡi, viên thuốc đã bị Tần Tuế Minh đập rơi, vỡ tan dưới chân anh.

Tần Tuế Minh nắm cổ tay cậu, mặt lạnh như tiền: "Cái gì cũng bỏ vào miệng à?"

"Em… em chỉ muốn nếm thử thôi."

Anh giật lấy hộp thuốc, thốt lên: "Chỉ được cái cao lớn."

Ý tứ rõ ràng, còn não thì không. Kỷ Lạc Cẩn xấu hổ nổi giận, lại định đá anh: "Em giận đấy!"

Lần nào đá cũng bị bắt, lần này cũng vậy, mắt cá bị Tần Tuế Minh nắm chặt, không thể rút lại.

Đang định gào thêm, cậu bị anh đỡ chân đặt lên sofa rồi cúi người hôn xuống. Nụ hôn như mưa bão khiến đầu óc quay cuồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!