Chương 42: (Vô Đề)

Biểu cảm của Kỷ Lạc Cẩn đờ đẫn một cách đáng yêu, miệng há hốc, mắt mở to hơn bình thường. Trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ – bị lừa rồi!

"Em muốn…"

Hai chữ "chia tay" suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, nhưng nhớ đến lời cảnh báo vừa rồi của Tần Tuế Minh, cậu vội nuốt lại.

"Em muốn gì?" Tần Tuế Minh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. "Nói đi?"

Kỷ Lạc Cẩn muốn khóc, giọng bi thương: "Em muốn về nhà!"

Tần Tuế Minh liếc nhìn đồng hồ. Đã gần đến giờ lên máy bay nhưng anh vẫn bình thản, không chút vội vàng.

Như thể không yên tâm để cậu một mình, anh nắm tay dẫn Kỷ Lạc Cẩn ra cửa, hôn nhẹ lên trán cậu và nói: "Về nhà nhớ mở WeChat xem tin nhắn của anh. Ba ngày anh đi công tác, hy vọng em không để tin nhắn chờ cả ngày mới trả lời."

"Em…"

Tần Tuế Minh đoán được ý định của cậu: "Đừng viện cớ không thích dùng điện thoại. Nếu nghe thấy lý do đó, em sẽ biết thế nào là một ngày không được chạm vào điện thoại."

Trên đường về, Kỷ Lạc Cẩn dựa đầu vào cửa kính, vẻ mặt ủ rũ khác hẳn lúc đi. Cậu nhíu mày trông không giận dữ mà chỉ đầy uất ức.

Tài xế dám trêu: "Sao thế, không gặp được cậu Tần à?"

"Gặp rồi." Giọng cậu buồn bã.

Chỉ là kết quả không như mong đợi. Đáng lẽ phải là cậu nắm thóp Tần Tuế Minh, sao giờ lại bị anh khống chế?

Nhớ lời dặn của Tần Tuế Minh, cậu mở WeChat xem tin nhắn.

Thói quen bỏ bê tin nhắn của Kỷ Lạc Cẩn chưa bao giờ thay đổi. Trừ việc quan trọng, cậu thường xem như không thấy.

Có khi định trả lời sau rồi quên luôn, có khi chỉ đơn giản là… làm nũng.

Đặc biệt là với Tần Tuế Minh:

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Bánh gạo nhiều dầu, dạ dày em không tốt, đêm nay ăn ít thôi. Lần sau để cô giúp việc làm cho, đồ ở ngoài không sạch.

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Chào buổi sáng.

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Hôm nay anh đi công tác, khoảng ba ngày.

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Chuẩn bị lên máy bay.

Kỷ Lạc Cẩn hối hận vô cùng. Tại sao không chịu đọc tin nhắn, lại còn xông xáo ra sân bay làm trò?

Tai cậu đỏ ửng khi nhớ lại cảnh hét lên giữa đám đông. Ký ức này chắc sẽ ám ảnh cậu cả tuần, mỗi lần nghĩ lại đều thấy xấu hổ.

Sau khi phân tích kỹ, chỉ hét khoảng 10 giây, ít người biết mặt, cậu yên tâm phần nào.

Nhưng vẫn không kìm được mà nhắn tin:

[Kỷ Lạc Cẩn]: Em ghét anh!!

Ba ngày sau, Tần Tuế Minh trở về đúng hẹn. Dù Tần Phong muốn giữ anh ở tỉnh ngoài nửa năm, nhưng giờ anh đã không còn bị kiểm soát, giải quyết xong việc liền về Thượng Hải.

Mối quan hệ vừa chính thức bắt đầu đã phải xa cách ba ngày, Tần Tuế Minh bay về ngay tối hôm đó.

9 giờ tối, anh mở điện thoại sau khi hạ cánh. Kỷ Lạc Cẩn nghe lời, trả lời tin nhắn nhanh hơn.

Biết cậu chưa ngủ, Tần Tuế Minh bảo tài xế lái thẳng đến nhà họ Kỷ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!