Chương 41: (Vô Đề)

Kỷ Lạc Cẩn ngẩng cao cằm khi nói, đôi mắt ánh lên vẻ kiêu kỳ đặc trưng của kẻ được cưng chiều, khiến người ta không thể rời mắt.

Tần Tuế Minh nhẹ nhàng xoa vào vùng da mịn màng ở mắt cá chân cậu, không kìm được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, lại kéo cậu về phía mình.

Anh cúi xuống hôn môi Kỷ Lạc Cẩn, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu để lộ những đường gân xanh nổi rõ. Bàn tay kia chống bên hông cậu, bóng người bao trùm lấy Kỷ Lạc Cẩn.

"Ưm…" Kỷ Lạc Cẩn khó chịu phát ra tiếng động, ngón tay co quắp, đẩy anh ra với đôi tai đỏ ửng. "Anh mới chỉ đang theo đuổi em thôi! Sao đã được phép hôn?!"

Hơi thở Tần Tuế Minh gấp gáp, chiếc áo sơ mi phẳng phiu thường ngày giờ nhăn nhúm. Anh gắng kìm nén bản thân, lùi lại tạo khoảng cách.

"Được." Anh nói: "Không hôn nữa."

Ký ức Kỷ Lạc Cẩn chỉ dài bảy giây. Cậu nhanh chóng quên đi cảm giác tê rần trên môi, ngược lại cho rằng mình đã nắm được điểm yếu của Tần Tuế Minh.

Lắc đầu, cậu cố ý làm bộ nghiêm mặt: "Em muốn ngủ phòng khách, anh tránh ra."

Tần Tuế Minh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đứng thẳng người. Khi buông tay, trên mắt cá chân Kỷ Lạc Cẩn vẫn in hằn vết ngón tay.

Anh nhìn theo bóng lưng cậu đang lảo đảo rời đi, không nhịn được nữa liền nắm lấy cổ tay Kỷ Lạc Cẩn.

Phải từ từ… Đã từng làm cậu sợ hãi một lần rồi, không thể có lần thứ hai.

Tần Tuế Minh chạm nhẹ vào tai cậu, thấp giọng: "Ngủ sớm đi. Sáng mai muốn ăn gì? Cho người theo đuổi một cơ hội thể hiện nhé?"Sau đêm đó, Kỷ Lạc Cẩn bắt đầu hối hận vì không sớm nói ra những lời này. Người khác được đà lấn tới, còn cậu thì được một tấc lại muốn lên một thước.

Tính cách vốn kiêu ngạo, nghe Tần Tuế Minh nói sẽ theo đuổi mình, cậu lập tức leo thang yêu sách.

Kỷ Lạc Cẩn ý thức rất rõ địa vị cao quý của "kẻ được theo đuổi". Ban đầu chỉ thăm dò giới hạn của Tần Tuế Minh, sau khi phát hiện anh không hề nổi giận, cậu bắt đầu thỏa sức hưởng thụ.

Trước đây Tần Tuế Minh cũng chiều chuộng cậu, nhưng không phải nuông chiều vô điều kiện. Làm sai vẫn bị mắng, nặng hơn còn bị phạt.

Nhưng Kỷ Lạc Cẩn thuộc tuýp người càng chiều càng hư. Phát hiện mình muốn gì được nấy, cậu vênh váo như chim sẻ hóa công.

Đặc biệt sau một tháng Tần Tuế Minh nhẫn nhịn, cậu càng tin mình đã "lật ngược thế cờ".

Trước khi yêu đã đối tốt như vậy, sau khi yêu chắc còn hơn! Nhất định muốn gì được nấy!

Lúc 2 giờ sáng, Kỷ Lạc Cẩn tỉnh giấc. Cậu mò điện thoại bên giường, ánh sáng chói khiến mắt khó chịu.

Ngủ sớm nên giờ chẳng buồn ngủ, chỉ thấy đói bụng. Cậu xoa bụng, mở WeChat.

Thói quen bỏ bê tin nhắn của Kỷ Lạc Cẩn chưa bao giờ thay đổi. Gần đây bị Tần Tuế Minh ép trả lời nhanh, cậu phản kháng bằng cách tắt hết thông báo, chỉ trả lời khi nào thích.

Ngay cả tin nhắn Tần Tuế Minh gửi lúc trưa cũng bị bỏ qua. Nội dung toàn là "anh đang làm gì" hoặc "em đang làm gì", nhàm chán vô cùng.

"Tần Tuế Minh thật tẻ nhạt." Cậu lẩm bẩm.

Nửa đêm thường thèm đủ thứ. Kỷ Lạc Cẩn định nhắm mắt chờ đến sáng, nhưng trằn trọc mãi không ngủ lại được.

Dù có thể gọi người giúp việc dậy nấu ăn, cậu lại thấy đồ nhà thiếu mùi vị.

2 giờ sáng, cậu gọi điện cho Tần Tuế Minh.

"Alo… Bảo Bảo?" Giọng Tần Tuế Minh khàn vì ngái ngủ "Gọi giờ này, gặp ác mộng à?"

Kỷ Lạc Cẩn hơi áy náy nhưng vẫn nói nhỏ: "Tần Tuế Minh, em đói quá."

Đầu dây im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng thở và động tác trở dậy.

Tần Tuế Minh châm điếu cho thuốc tỉnh táo, giọng đục vì khói: "Muốn ăn gì? Anh đưa em đi. Lẩu nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!