Chương 40: (Vô Đề)

Vốn nên là một câu hỏi, nhưng Tần Tuế Minh lại dùng ngữ khí khẳng định. Anh cũng chẳng thèm đợi đáp án, trực tiếp cúi xuống hôn lên môi Kỷ Lạc Cẩn.

"Ưm…"

Kỷ Lạc Cẩn vô thức đưa tay lên định đẩy ra, nhưng ngay lúc đó, môi cậu bị người kia m*t nhẹ. Toàn thân lập tức mất hết sức lực, chỉ còn biết yếu ớt nắm lấy vạt áo Tần Tuế Minh.

Tư thế này khiến cậu hơi khó chịu. Cằm ngửa lên, hơi thở dồn dập, đầu không tự chủ ngả về phía sau, lưỡi bị cuốn lấy không buông. Vừa thoáng né tránh, đã lại bị Tần Tuế Minh đè sau gáy kéo về.

Lần này Tần Tuế Minh hôn rất chậm, rất nhẹ nhàng. Anh không nhắm mắt, mà mở to quan sát từng biểu cảm thay đổi trên mặt Kỷ Lạc Cẩn. Anh muốn nhìn thấy khóe mắt cậu đỏ lên, muốn thấy thái độ cậu dần mềm yếu đi.

"Bảo Bảo."

Tần Tuế Minh đỡ vai cậu, giọng còn trầm hơn lúc trước: "Lần này có thấy dễ chịu không?"

"…"

Kỷ Lạc Cẩn vẫn còn đang gấp gáp lấy lại hơi, nghe câu hỏi trắng trợn này, mặt đỏ bừng: "Không dễ… Ưm…"

Chưa kịp nói hết câu, một cái hôn nữa đã ập đến. Cánh tay Tần Tuế Minh vòng chặt eo cậu, càng về sau càng hôn dữ dội hơn.

Tần Tuế Minh say không ít, nhưng Kỷ Lạc Cẩn lại tỉnh táo vô cùng. Vừa chịu đựng nụ hôn, cậu vừa lo lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tay đặt lên vai Tần Tuế Minh đẩy mấy cái không ăn thua, cuối cùng đành bất lực buông xuôi. Lông mi khẽ run, cậu nghĩ, nếu bị phát hiện thì cả hai sẽ mất mặt chết mất.

Cậu đã nhắc nhiều lần, hôn thì đừng cắn lưỡi, nhưng Tần Tuế Minh chẳng bao giờ nghe. Kỳ lạ là lần này không đau, mà ngược lại khiến toàn thân cậu run rẩy.

Hôn lâu dễ sinh sự. Bàn tay Tần Tuế Minh đã luồn vào trong áo sơ mi. Kỷ Lạc Cẩn căng thẳng, tay đẩy vai anh ngày càng dùng lực.

Khi chạm đến bụng cậu, Tần Tuế Minh kịp dừng lại. Anh ôm Kỷ Lạc Cẩn vào lòng như lúc nãy, chỉ giữ chặt, không làm gì thêm.

"Anh không động vào em." Tần Tuế Minh nhíu mày, giọng lộ chút bất mãn. "Chỉ ôm thôi."

Môi Kỷ Lạc Cẩn ướt nhẹp. Không biết Tần Tuế Minh còn nghe được không, anh vẫn lẩm bẩm: "Cửa…"

Phòng nghỉ tuy vắng vẻ, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người lên. Lúc vào, Tần Tuế Minh đã không khóa cửa.

Anh nghe thấy tiếng "chậc" bên tai.

"Chán rồi à?" Tần Tuế Minh lại hỏi.

Khả năng tự chủ của Tần Tuế Minh rất mạnh, thường dự tiệc cũng chẳng ai ép anh uống rượu. Muốn uống thì uống, không muốn thì thôi, nhiều nhất chỉ hơi say.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Lạc Cẩn thấy anh say đến mức này. Không nói rõ được khác biệt ở đâu, nhưng cậu cảm thấy hơi sợ.

Cậu quay lại nhìn biểu cảm Tần Tuế Minh, nhưng chỉ thấy đường cằm sắc nét và hầu kết nhấp nhô.

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai vốn đã nhạy cảm của Kỷ Lạc Cẩn, khiến nó đỏ ửng lên như bị dị ứng. Cậu theo bản năng né về phía trước.

Cuối cùng cũng nhớ ra mình cần nói gì, Kỷ Lạc Cẩn ho khan mấy tiếng rồi gượng gạo: "…Đừng ôm em nữa."

"Ừm." Tần Tuế Minh đáp ứng, nhưng tay vẫn không chịu buông. Anh lặp lại câu hỏi: "Chán rồi à?"

Kỷ Lạc Cẩn mím môi, cuối cùng cũng gật đầu.

"Vậy đi với anh nhé?"

Nói xong, Tần Tuế Minh nắm tay cậu đứng dậy, không nói thêm lời nào mà dắt cậu thẳng ra cửa.

"…"

Kỷ Lạc Cẩn chống cự vài giây rồi đành chịu thua, bước theo anh. Thôi kệ, anh ấy say rồi, mình không nên chấp nhặt. Giờ anh ấy là một tên say xỉn, nếu lỡ may chạy ra đường làm trò cười cho thiên hạ thì mình phải trông chừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!