Chương 4: (Vô Đề)

Lúc nghe thấy giọng Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn tưởng mình bị ảo thanh. Cậu vẫn đang tập trung vào màn hình game, tay điều khiển cần chơi nhanh thoăn thoắt.

Xung quanh cậu vốn có đám đông vây quanh xem chơi game, không ngừng tán dương.

"Lạc Bảo, đỉnh quá!"

"Tránh sang trái chút, Lạc Bảo, lát nữa trong hang có quái vật chui ra – đúng rồi! Hay!"

Họ khen Kỷ Lạc Cẩn như nịnh nọt trẻ con, khiến cậu bực mình. Đang định nổi nóng thì đột nhiên mọi người tản đi hết.

"Kỷ Lạc Cẩn."

Lần nữa nghe thấy giọng Tần Tuế Minh, tay cậu run lên, nhân vật game suýt rơi khỏi vách đá.

Cậu đeo tai nghe bluetooth nhưng không chỉn chu, buông thõng trên cổ. Chỉ đeo một bên để nghe người khác nói, bên kia thả lỏng trước ngực.

Không biết Tần Tuế Minh vào lúc nào, nhưng gọi đầy đủ họ tên thế này chắc chắn đã nghe thấy cậu nói xấu. Kỷ Lạc Cẩn hơi chột dạ.

Mỗi lần Tần Tuế Minh gọi thế đều không có chuyện tốt. Cậu tránh ánh mắt anh, giả vờ tập trung vào màn hình, lòng hoang mang nhưng miệng vẫn cứng:

"Anh vào đây làm gì?"

Từ góc nhìn Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn đang cuộn tròn trên ghế massage. Để tạo không khí chơi game, phòng chỉ bật vài đèn tường nhỏ, ánh sáng mờ như nến.

Ánh đèn nhấp nháy chiếu xuống, đôi môi mỏng của Kỷ Lạc Cẩn hơi nhạt màu, chỉ phớt hồng nhẹ.

Nhưng hình dáng rất đẹp, có hạt ngọc nhỏ như nụ hoa chúm chím, viền môi ẩm ướt. Bên trái có bát nho bóc vỏ, Tần Tuế Minh đoán cậu vừa ăn.

Kỷ Lạc Cẩn ngại phiền phức, bóc vỏ đã mệt, rửa tay sau đó còn phiền hơn, nên không bao giờ tự làm.

Khi vào, Tần Tuế Minh thấy cô gái xinh đẹp mặc đồng phục ngồi bóc nho, giờ đã bị lũ công tử kia kéo đi.

Ánh nhìn của anh dừng ở Cố Sâm Mộc, người thân nhất với Kỷ Lạc Cẩn.

Cố Sâm Mộc chỉ muốn kêu oan. Kỷ Lạc Cẩn vừa vào đã thấy nho trên bàn, chỉ tay nói "muốn ăn".

Nói muốn ăn nhưng ngón tay không nhúc nhích, ý tứ rất rõ ràng – "Tôi muốn ăn nho, nhanh tìm người bóc."

Cố Sâm Mộc cười khổ. Cậu ta biết Tần Tuế Minh nhìn họ không vừa mắt.

Nhưng Tần Tuế Minh không can thiệp việc kết bạn của Kỷ Lạc Cẩn, chỉ ngầm cảnh báo họ đừng dẫn cậu chơi bậy.

Phần lớn họ đều có anh chị lớn gánh vác gia đình nên mới ăn chơi thoải mái. Nhưng chính vì thế trong lòng luôn có chút sợ hãi, không chỉ sợ cha mẹ mà còn sợ anh chị.

Với hình mẫu anh cả xuất sắc như Tần Tuế Minh, bọn họ càng sợ.

Chơi bời cũng chỉ vài trò, anh đã nói thế thì ai dám dẫn Kỷ Lạc Cẩn ăn chơi. Chỗ nào có cậu đều sạch sẽ không tì vết.

Không khí vốn náo nhiệt giờ lại như gặp ma, chỗ Kỷ Lạc Cẩn đông nhất giờ không ai dám lại gần, giả vờ trò chuyện riêng, không dám ngoái nhìn.

Tần Tuế Minh quay lại, nhặt quả cherry đưa đến miệng Kỷ Lạc Cẩn: "Đừng ăn nho nữa, ăn cái này."

Người khác từ chối đút ăn thường đẩy tay ra, Kỷ Lạc Cẩn khác, cậu lười đến mức không thèm nhúc nhích, quay đầu thấy không thoát được thì nhíu mày.

Tần Tuế Minh giữ nguyên tư thế: "Bệnh thẹn thùng khi thấy con gái đẹp của em bao giờ mới chữa được?"

Quả cherry đỏ sẫm ép vào môi cậu. Kỷ Lạc Cẩn hé môi, dùng lưỡi đẩy ra.

"Em không ăn." Cậu ngẩng mặt, có lẽ thấy khô môi lại l**m nhẹ, ngửa cổ sai khiến: "Em muốn ăn nho."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!