Kỷ Lạc Cẩn cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân sau khi nói ra câu đó. Cậu hiểu rõ yêu cầu này thật vô lý và hống hách.
Nhưng nghĩ lại, giờ cậu đã nhớ mình đang hẹn hò với Tần Tuế Minh, nếu đã yêu nhau, sao anh có thể đối tốt với người khác?
Theo logic đó, điều này gần như là phản bội!
Đợi mãi không thấy Tần Tuế Minh dỗ dành, Kỷ Lạc Cẩn sốt ruột lại nhón chân định c*n v** c* anh. Vừa há miệng, cậu bất ngờ thấy người lạ đi tới liền vội dừng lại.
"Anh có nghe thấy không?" Cậu càu nhàu khẽ nói.
Tần Tuế Minh chạm vào vết răng trên cổ. Anh không cố che đi vết này, nhưng Kỷ Lạc Cẩn cắn khá nhẹ, chắc lát nữa sẽ hết.
Nơi đông người qua lại, Tần Tuế Minh lùi hai bước giữ khoảng cách vừa đủ thân mật. Từ xa trông như hai người đang trò chuyện, "Sao em lại hư như vậy " Tần Tuế Minh khẽ cười, thấp giọng nói "Bảo không thích anh, lại không cho anh đối tốt với người khác?"
Sự ngang ngược của Kỷ Lạc Cẩn không khiến anh tức giận, ngược lại còn đang rất vui, chỉ là cậu đang bực bội không nhận ra.
Kỷ Lạc Cẩn mím môi định bỏ đi, Tần Tuế Minh kịp kéo lại. Bàn tay cậu vẫn ướt sau khi rửa.
"Đừng chạm vào em!"
Nói vậy nhưng cậu không rút tay lại.
Tần Tuế Minh lấy khăn giấy lau tay cho cậu. Chiếc kính đen trên sống mũi anh khiến vẻ ngoài trầm mặc hơn, không phải vẻ nho nhã mà như một lớp ngụy trang.
"Chiếc kính này không bị hỏng à?" Kỷ Lạc Cẩn lẩm bẩm rồi vội mím chặt môi.
Ký ức về lần đó hiện về rõ mồn một. Cậu nhớ mình run rẩy tháo kính cho Tần Tuế Minh, rồi sau đó anh không còn giữ dáng vẻ con người nữa. Kỷ Lạc Cẩn chỉ nhớ nắm chặt gọng kính, khi ngã xuống giường thì chiếc kính cũng biến mất.
Cuối cùng là tiếng "rắc" vang lên.
"Anh sẽ không đối tốt với ai khác, em cũng không được nhận sự quan tâm của người khác. Trừ anh trai và cha mẹ em ra, không được nhận lấy lòng của bất kỳ ai" Tần Tuế Minh chậm rãi nói, "Giao dịch công bằng."
"Thế em chịu thiệt à…" Kỷ Lạc Cẩn suýt buột miệng nhưng nuốt lại dưới ánh mắt anh.
"Ừ." Cậu ra vẻ lạnh lùng "Anh phải bù cho em, có nhiều người tốt với em lắm."
"Không cần bù." Tần Tuế Minh nói, "Tình cảm của người khác phải chia làm nhiều phần, còn anh chỉ có một, dành hết cho em."
Theo anh trở lại hội trường, mặt Kỷ Lạc Cẩn vẫn đỏ bừng. Cậu cố nhớ lại xem Tần Tuế Minh đã từng quan tâm ai khác không, nhưng không tìm thấy.
Sự tốt đẹp của Tần Tuế Minh đúng là chỉ dành riêng cho Kỷ Lạc Cẩn. Anh không quan tâm ai khác, chỉ coi cậu như một đứa trẻ cần được chăm sóc.
Chỗ ngồi ở hội nghị đã được sắp xếp từ trước. Tần Tuế Minh dẫn cậu tới chỗ ngồi phía sau, liếc nhìn đồng hồ.
Trước khi đi, anh mới nói: "Anh đã đổi kính mới."
Buổi hội nghị dài vô tận với nội dung Kỷ Lạc Cẩn chẳng hiểu gì. Cậu ngồi đó như bị giam cầm, lại đổ lỗi cho Tần Tuế Minh.
Đến phần Tần Tuế Minh phát biểu, Kỷ Lạc Cẩn mới tỉnh táo hẳn. Trên bục, anh mặc vest chỉnh tề như diễn viên điện ảnh.
Ánh đèn flash lóe lên chụp ảnh, nhưng Kỷ Lạc Cẩn biết anh sẽ yêu cầu xóa hết. Tần Tuế Minh không thích xuất hiện trước công chúng.
"Nhìn em làm gì…" Cậu lẩm bẩm khi thấy ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc qua.
Xuất thân tốt, ngoại hình ưu tú, làm gì cũng xuất sắc. Tần Tuế Minh luôn là nhân vật nổi bật. Trước đây ở trường học là vậy, giờ ở đây cũng thế.
Mà người như thế lại chỉ thích Kỷ Lạc Cẩn. Cậu đưa tay che mặt rồi lại bỏ xuống.
Tối đó có tiệc chiêu đãi. Kỷ Lạc Cẩn đi cùng anh trai và Tần Tuế Minh. Đang mơ màng thì cà vạt bị Tần Tuế Minh kéo ra từ trong vest.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!