Thuốc Bắc càng nguội càng đắng. Kỷ Lạc Cẩn ôm cốc uống nốt nửa còn lại. Xong xuôi, Tần Tuế Minh nhìn đáy cốc xác nhận cậu đã uống hết rồi mới đưa kẹo.
Lần này không nhét thẳng vào miệng mà đặt lên lòng bàn tay. Kỷ Lạc Cẩn bóc kẹo ngậm, rồi theo Tần Tuế Minh xuống gác xép.
Cầu thang gác xép hơi thấp, Tần Tuế Minh phải hơi khom lưng để không đụng trần. Có lẽ vì không phải đi làm, anh mặc bộ đồ thể thao sáng màu.
Nhìn bóng lưng anh, ký ức Kỷ Lạc Cẩn chợt ùa về như thuở nhỏ.
Trò trốn tìm với con trai tuổi Tần Tuế Minh đã quá trẻ con, nên Kỷ Vịnh Trạch không chịu chơi cùng. Chỉ khi anh tới, cậu mới nũng nịu đòi chơi chung.
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng, Tần Tuế Minh cũng ngừng lại, quay người nhìn.
"Em không thích kẹo này." Kỷ Lạc Cẩn mở miệng mà không biết mình đang nói gì, "Không ngon."
Tần Tuế Minh đứng bậc thang thấp hơn, giơ tay ra khiến cậu tưởng định dắt mình. Bàn tay cậu nắm chặt bên hông, chuẩn bị tinh thần.
Nhưng anh chỉ tách ngón tay cậu, lấy giấy gói kẹo xem rồi nói: "Không ngon thì lần sau đổi hiệu khác."
Nhịp tim Kỷ Lạc Cẩn loạn xạ, mặt nóng bừng. Cậu xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi, giật phắt giấy kẹo lại: "Em không thích ăn kẹo!"
Chân chưa khỏi hẳn nhưng đi lại đã ổn. Cậu nhanh chân vượt lên trước.
Không nhìn rõ bậc thang, suýt nữa lại trượt chân. Tần Tuế Minh kịp thời ôm eo giữ lại.
"Đi không nhìn đường hả?"
Thể chất mỗi người khác nhau. Khi Kỷ Lạc Cẩn chưa bình phục, Tần Tuế Minh đã đi lại như thường.
Trước mặt cậu vẫn là món giò heo hầm của dì. Ăn cái này chẳng giúp gì cho chân, nhưng dì cứ vài ngày lại mang tới, cố an ủi tinh thần.
Cậu chia cho Tần Tuế Minh nửa bát, vừa đưa vừa nói: "Ăn gì bổ nấy, anh cũng ăn nhiều vào."
Giờ Tần Tuế Minh đi rồi, chỉ còn một mình cậu uống nguyên tô lớn. "Trăm ngày bó xương", dù chưa vận động mạnh được nhưng đi lại đã không thành vấn đề.
Sức khỏe hồi phục, bài vở chồng chất, Kỷ Lạc Cẩn quay lại trường ngay khi có thể.
Ở nhà thoải mái quá, dù ký túc xá của cậu là phòng đơn không cầu thang, vẫn thấy không quen.
Ngày đầu tiên trở lại, nhóm bạn cùng leo núi kéo đến thăm. Một đứa còn mang theo chiếc balo của cậu.
Balo là lúc tìm cậu họ nhặt được, nhưng dạo này Kỷ Lạc Cẩn dưỡng thương, đến thăm bất tiện nên tạm giữ hộ.
"Đại thiếu gia, tớ không mở balo đâu, để đây nhé." Bạn học đặt balo lên ghế, tò mò hỏi, "Nhẹ bẫng, cậu để gì trong này mà nhất định phải quay lại lấy?"
Thực ra không có gì quý giá, ngoài sợi lắc chân. Kỷ Lạc Cẩn tháo ra rồi bỏ luôn vào balo, không lấy ra.
Lúc đó quay lại lấy cũng vì nhớ tới sợi dây, bởi vì… vì nó đắt tiền mà…
"Không có gì, nghĩ đi một lát là xong nên quay lại, ai ngờ bị lạc." Cậu xoa mũi ngượng ngùng, đổi đề tài, "Tối nay tớ mời mọi người ăn tối nhé, chọn chỗ nào cũng được, xong bảo tớ."
"Khỏi đi." Bạn học cười lớn, "Anh cậu đã cảm ơn rồi." Rồi xuýt xoa: "Tặng nam sinh giày đắt tiền, nữ sinh bộ dưỡng da cao cấp, ngại nhận quá."
Quà cáp này Đường Vy có nhắc, chắc Kỷ Vịnh Trạch tự tay đi tặng. Nhắc tới cảm ơn, Kỷ Lạc Cẩn chợt nhớ mình chưa nói lời nào với Tần Tuế Minh.
Cậu luôn muốn tìm cơ hội, nhưng nhất định phải nói trực tiếp, mà khi chỉ có hai người lại không mở miệng được, thành ra cứ lần lữa mãi.
Kỷ Lạc Cẩn lúng túng đến khó hiểu, trong lòng đã nói cả vạn lần, mở miệng lại câm như hến.
Cậu hiểu rõ Tần Tuế Minh vất vả thế nào khi tìm mình dưới mưa lớn, cũng biết anh đau đớn ra sao khi cõng cậu xuống núi với đôi chân bị thương. Điều này khiến kẻ vô tâm như cậu cũng cảm thấy áy náy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!