Chương 37: (Vô Đề)

Kỷ Lạc Cẩn chưa kịp định thần, tay đã vô thức điều khiển xe lăn vào phòng. Khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu đã đứng trước mặt Tần Tuế Minh.

"Xe lăn từ đâu ra vậy?" Tần Tuế Minh đỡ cậu, cúi xuống nắn nhẹ mắt cá chân, "Có cần bảo Kỷ Vịnh Trạch đưa em chụp X

-quang không?"

Bàn tay anh hơi lạnh, dùng lực vừa phải khiến Kỷ Lạc Cẩn không thấy đau mà còn có cảm giác như được chườm đá.

Kỷ Lạc Cẩn ngượng ngùng rụt chân lại, lắc đầu rồi ấp úng: "Sao anh chưa đi tắm…"

Đang là người đặt câu hỏi, nhưng Tần Tuế Minh không trả lời mà ngược lại hỏi: "Em có thể ôm anh một cái không?"

Giọng anh vẫn bình thản như mọi khi, không phải van xin mà chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Đôi mắt Tần Tuế Minh sau cơn mưa càng thêm đen thẫm.

"Hả?" Kỷ Lạc Cẩn giơ tay rồi lại vội hạ xuống, quay mặt đi nói nhỏ, "Anh chưa tắm mà…"

"Em chê anh bẩn?" Tần Tuế Minh hỏi, thấy cậu lắc đầu cứng ngắc, anh đứng dậy cầm quần áo trên giường, "Vậy anh đi tắm trước."

Ngồi đợi suốt 20 phút, chính là để chờ Kỷ Lạc Cẩn tới. Vết thương không được dính nước, anh chỉ có thể tránh vùng bị thương khi tắm, dùng khăn ấm lau người.

Xong xuôi nhanh hơn cả Kỷ Lạc Cẩn, mở cửa ra vẫn thấy cậu ngồi ngoài.

Kỷ Lạc Cẩn có vẻ căng thẳng, cúi đầu ngồi trên xe lăn bứt rứt. Thấy anh bước tới, cậu đột nhiên đứng dậy.

Dưới con dốc ôm nhau rất tự nhiên, giờ thoát hiểm rồi lại ngượng ngùng.

Cậu vội vàng ôm Tần Tuế Minh một cái rồi định chạy về chỗ ngồi, nhưng động tác vụng về khiến vừa buông ra đã bị anh vòng tay ôm lại.

Kỷ Lạc Cẩn nín thở, im lặng để anh ôm. Một lúc sau mới đẩy nhẹ: "Đủ một cái rồi."

Lạ thay, lần này Tần Tuế Minh thả ra ngay, khiến cậu bất ngờ đứng ngây người.

Định đi thì lại bị anh gọi giật lại.

"Bảo Bảo, anh xin lỗi."

Lời xin lỗi đã nói nhiều lần, cả hai đều hiểu vì sao. Kỷ Lạc Cẩn ậm ừ rồi vội vã đẩy xe lăn đi.

Nửa đêm, Tần Tuế Minh đặt chuông báo mỗi giờ. Không yên tâm để Kỷ Lạc Cẩn một mình, sợ cậu bị cảm.

Giữa chừng gặp Đường Vy cũng đang lo lắng. Bà bảo anh yên tâm ngủ nhưng Tần Tuế Minh không nghe.

Có lẽ hôm nay bị dọa sợ, Kỷ Lạc Cẩn ngủ vẫn bật đèn. Mệt nhọc khiến cậu ngủ say, không bị tiếng cửa làm phiền.

Tần Tuế Minh vốn không ngủ được, tắt chuông ngay lập tức rồi đi sang phòng Kỷ Lạc Cẩn. Lần này đến gần giường, biểu cảm anh đột nhiên thay đổi.

Kỷ Lạc Cẩn trùm chăn kín, chỉ hở khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm. Sờ trán thấy nóng, anh lập tức gọi Đường Vy.

Vì Kỷ Lạc Cẩn hay ốm, nhà họ luôn có bác sĩ riêng, hôm nay càng phải chuẩn bị sẵn.

Cậu bắt đầu sốt lúc nửa đêm, khiến cả biệt thự đều phải sáng đèn.

Sốt khá cao, mơ màng chỉ nghe tiếng người qua lại, mắt nặng trĩu không mở nổi.

Cảm giác kim đâm vào tay, chắc là truyền dịch. Vốn đã buồn ngủ, Kỷ Lạc Cẩn thiếp đi lúc nào không hay.

Tần Tuế Minh không ngủ, sợ cậu giật mình làm tuột kim, kéo ghế ngồi cạnh giường, đặt tay cậu lên đùi mình.

Đường Vy khuyên mấy lần, anh chỉ cười: "Không sao, chân con đau cũng khó ngủ. Cẩn Bảo truyền nhiều nhất hai tiếng là xong, con trông em ấy rồi ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!