Chương 36: (Vô Đề)

Vết thương trên chân Tần Tuế Minh rất sâu, lại bị ngâm trong mưa xối xả suốt thời gian dài. Máu tuy đã cầm nhưng vùng xung quanh vết thương đã bắt đầu mưng mủ, nếu không xử lý kịp thời có nguy cơ hoại tử.

Anh còn cõng Kỷ Lạc Cẩn từ trên núi xuống, cảm giác đau ở bắp chân đã tê liệt từ lâu. Tần Tuế Minh biết mình bị thương, cũng biết tình hình đã an toàn, nhưng vẫn không yên tâm giao Kỷ Lạc Cẩn cho người khác.

Sau khi tìm lại được thứ đã mất, trong lòng anh trào dâng một nỗi hoảng loạn kỳ lạ. Chỉ với những người và thứ quý giá nhất, người ta mới có cảm giác này, một cảm xúc xa lạ với Tần Tuế Minh.

Kỷ Vịnh Trạch đang đứng xa xa cảm ơn mọi người. Bên cạnh là một lều trú mưa tạm thời, che chắn khỏi gió mưa bên ngoài. Tần Tuế Minh ngồi trên chiếc ghế nhựa, nhân viên y tế đang xử lý vết thương trên chân anh.

May mắn không chạm đến động mạch, nhưng vết rách quá lớn lại bị ngâm mưa lâu, quá trình rửa vết thương và sát trùng sẽ rất đau, đặc biệt là khi xử lý phần mủ.

Tần Tuế Minh vốn không sợ đau, anh chỉ siết chặt tay Kỷ Lạc Cẩn, lông mày hơi nhíu lại vì đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.

"Đừng nhìn nữa."

Khi vết thương được xử lý một nửa, Tần Tuế Minh nhân lúc nghỉ giữa chừng, dùng lực kéo Kỷ Lạc Cẩn ngồi lên chiếc ghế trước mặt, rồi đưa tay che mắt cậu.

"Vết thương trông hơi ghê."

Anh cảm nhận được hơi ẩm nóng trong lòng bàn tay, nhiệt độ của nước mắt. Tần Tuế Minh dừng lại, bỏ tay khỏi mắt Kỷ Lạc Cẩn, dùng ngón tay lau khóe mắt cậu.

Giọng anh trầm xuống: "Sao lại khóc nữa?"

Kỷ Lạc Cẩn dường như đã chết lặng từ khi nhìn thấy vết thương trên chân anh. Cậu không phản kháng khi bị nắm tay, không phản kháng khi Tần Tuế Minh lấy khăn lớn lau tóc, thậm chí uống thuốc phòng cảm cũng ngoan ngoãn.

Chỉ có đôi mắt luôn ướt át, như phủ một lớp sương mù không tan. Tần Tuế Minh không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong, Kỷ Lạc Cẩn lại không nhịn được nức nở.

Nhân viên y tế vẫn đứng bên cạnh, cậu cảm thấy xấu hổ, áp mặt vào vai Tần Tuế Minh rồi đưa tay che mắt anh.

Giọng cậu nghẹn ngào: "Anh cũng đừng nhìn nữa, trông đau lắm."

Lúc này, nhân viên y tế, một cô khoảng 40-50 tuổi với gương mặt hiền lành, đã xử lý xong vết thương. Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, không nhịn được cười: "Anh trai còn chưa khóc, sao con lại khóc như vậy?"

Đáng lẽ đau đớn là Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn cũng không hiểu mình khóc vì cái gì, chỉ cảm thấy tim như bị kim châm, nước mắt tự nhiên rơi.

Tai cậu đỏ bừng, càng không muốn ngẩng mặt lên. Tần Tuế Minh xoa nhẹ gáy cậu, giúp cậu giải thích: "Em ấy vốn hay khóc, không sao đâu."

Nhân viên y tế dịu dàng cười rồi rời đi.

Khi chỉ còn hai người, Kỷ Lạc Cẩn vểnh tai nghe ngóng một lúc mới chậm rãi ngẩng mặt lên. Cậu vẫn không kiềm được việc tránh ánh mắt Tần Tuế Minh, nhưng lần này sau khi né đi lại quay lại, rồi cúi mặt xuống hỏi nhỏ: "Có đau không?"

"Không đau." Tần Tuế Minh nói dối trắng trợn.

"…"

Khoé mắt Kỷ Lạc Cẩn đỏ hoe, cậu hít một hơi, nói không ra hơi: "Chân anh bị thương nặng thế, sao còn cõng em xuống núi? Rõ ràng có nhiều người khác, có nhiều người có thể…"

"Trước giờ đều là anh cõng em." Tần Tuế Minh ngắt lời, thấp giọng, "Nên bây giờ cũng chỉ có anh được cõng em."

Khi cõng Kỷ Lạc Cẩn, anh có thể nghe thấy hơi thở của cậu, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu. Chỉ có như vậy, Tần Tuế Minh mới thực sự yên tâm rằng Kỷ Lạc Cẩn vẫn an toàn.

Kỷ Lạc Cẩn vừa mở miệng định hỏi tiếp thì một chiếc xe dừng lại gần chỗ họ. Kỷ Chính bước vội xuống xe, trên tay cầm hai chiếc áo khoác dày.

Tối nay ông vốn đang trên đường đến thành phố khác, nghe tin Kỷ Lạc Cẩn mất tích liền quay đầu xe về ngay.

Trên đường đi, ông nhận được điện thoại của Kỷ Vịnh Trạch báo đã tìm thấy người nên ghé về nhà trước để an ủi Đường Vy, đồng thời lấy hai chiếc áo khô – một cho Kỷ Lạc Cẩn, một cho Tần Tuế Minh.

"Mang áo cho các con." Kỷ Chính bước tới, thoáng nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau nhưng trong hoàn cảnh này cũng là chuyện bình thường nên không để ý.

"Mặc đồ ướt lâu thế này, mau thay áo đi. Về nhà tắm nước nóng ngay, dì đã nấu trà gừng rồi, nhớ uống nhiều vào. Có chỗ nào bị thương không?" Ông vừa nói một tràng dài, giờ nhìn thấy vết thương trên chân Tần Tuế Minh mới lo lắng hỏi, "Tuệ Minh, chân con bị thương à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!