Tần Tuế Minh biết Kỷ Lạc Cẩn đã chuyển đi, nhưng anh vẫn ở lại nhà Trần Bác Đào. Chiếc gạt tàn trên bàn trà chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh, Tần Tuế Minh nhìn thấy những chiếc bánh ngọt xinh xắn trong tủ kính. Cửa hàng mới mở không lâu, lần đầu Kỷ Lạc Cẩn xem video về nó đã buột miệng nói: "Muốn ăn."
Anh xếp hàng mua được chiếc bánh cuối cùng. Tần Tuế Minh lái xe đến nhà Kỷ Lạc Cẩn, chỉ đơn giản muốn mang bánh đến rồi đi.
Vừa đỗ xe, anh thấy Kỷ Vịnh Trạch cầm điện thoại lao ra từ cửa.
"Chuyện gì vậy?" Tần Tuế Minh linh cảm chuyện không ổn, nắm lấy cánh tay anh ta hỏi, "Cẩn Bảo đâu?"
Kỷ Vịnh Trạch thở gấp, vừa mới dỗ xong Đường Vy đừng đi theo, giờ đang vội tìm người. Anh vừa mở cửa xe leo lên, vừa ném ra một câu: "Nó bị lạc trên núi!"
"Tôi đi cùng cậu" Sắc mặt Tần Tuế Minh đóng băng, không suy nghĩ nhiều liền theo lên xe, "Mất tích bao lâu rồi? Một mình trên núi?!"
Kỷ Vịnh Trạch đạp ga mạnh, mím môi xoay vô
-lăng: "Nó nói quên đồ nên quay lại lấy. Bạn nó đợi hơn 20 phút không thấy, đi tìm cũng không thấy."
"Mấy người xuống núi báo cảnh sát, số còn lại định ở lại tìm, nhưng trời tối quá, ngọn núi này dễ lạc, cảnh sát và lính cứu hỏa đều bảo họ xuống."
Ngón tay Tần Tuế Minh trắng bệch. Kỷ Lạc Cẩn một mình kẹt trên núi, cậu vốn nhát gan, đêm nào cũng không dám ngủ một mình, giờ lạc trên núi thì sợ đến mức nào? Cậu còn sợ bóng tối, mà giờ trên núi tối om.
Cậu chắc khóc rồi, không, có lẽ khóc cũng không dám.
Kỷ Lạc Cẩn đi đường bằng còn té, nếu trên núi vấp ngã, trượt chân thì sao? Hôm nay cậu mặc có đủ ấm không, có bị lạnh không? Có phải lỗi của anh không, biết Kỷ Lạc Cẩn không biết tự chăm sóc bản thân, sao dám chỉ đứng từ xa nhìn?
Tần Tuế Minh quên cả cách thở, đầu óc ong ong, vô số ý nghĩ lướt qua, tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Đặc biệt khi trời đổ mưa như trút nửa chừng, mưa lớn đến mức cần bật thanh gạt nước mạnh nhất. Tiếng gạt ồn ào, nhưng trong xe lại yên ắng đến rợn người.
Mưa rồi, lại là mưa lớn như thế, Kỷ Lạc Cẩn một mình trên núi phải làm sao?
Tần Tuế Minh chỉ còn một suy nghĩ này, chân tay lạnh ngắt. Kỷ Lạc Cẩn chưa từng chịu đựng khổ cực thế này, chưa từng nếm trải nỗi đau như vậy. Cậu là đóa hoa kiều diễm nhất trong nhà kính, luôn có người che chở.
"Tuế Minh!"
Tiếng Kỷ Vịnh Trạch kéo anh về thực tại. Tần Tuế Minh quay đầu nhìn, vẻ ngoài anh lạnh lùng nhưng đôi mắt đỏ ngầu.
Đã đến chân núi, Tần Tuế Minh mở cửa bước xuống, cùng Kỷ Vịnh Trạch tiến thẳng đến chỗ đội cứu hộ. Bên cạnh có mấy thanh niên đeo ba lô, chắc là bạn Kỷ Lạc Cẩn.
"Anh là anh trai người mất tích phải không?"
"Còn anh này…?"
"Anh trai." Tần Tuế Minh ngắt lời, hỏi, "Cậu ấy mất tích ở đâu? Tôi lên núi giúp tìm."
Nhân viên cứu hộ lắc đầu: "Mưa lớn thế này, địa hình núi phức tạp, chúng tôi không cho người không chuyên lên."
Tần Tuế Minh nói: "Tôi có thể đi. Tôi học qua sơ cứu, kỹ năng sinh tồn, sẽ không gây rắc rối."
Kỷ Vịnh Trạch cũng nói: "Tôi cũng đi."
Thái độ hai người quá kiên quyết, nhưng đội cứu hộ vẫn không đồng ý. Tần Tuế Minh định tự leo núi, bị ngăn lại.
Anh ép mình bình tĩnh, hỏi bạn Kỷ Lạc Cẩn để biết hướng đi, rồi lén trèo lên núi, cầm theo con dao nhỏ đánh dấu. Một mình trên núi, anh không có thời gian nghĩ ngợi.
Mưa lớn, áo mưa dùng một lần không ngăn nổi. Đèn pin trên điện thoại yếu ớt, chỉ chiếu sáng một đoạn ngắn.
Đường núi trơn trượt, Tần Tuế Minh chỉ muốn tìm người, đi hơi vội, không kịp nhìn đường, bị vấp ngã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!