Thể chất Kỷ Lạc Cẩn vốn không tốt, có lẽ do di chứng của thuốc, cũng có thể vì đêm qua bị dằn vặt quá độ.
Trước đây mỗi khi giao mùa, cậu đều ốm sốt. Nhưng nửa năm nay Tần Tuế Minh luôn giám sát cậu mặc đủ ấm. Hắn hiểu rõ cơ thể yếu ớt cùng thói kén ăn của cậu, đã mời một cô giúp việc rất giỏi nấu các món thuốc bổ dưỡng.
Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ đó, dạo này cậu chưa từng đổ bệnh.
Khi mũi nghẹt đặc, đầu óc quay cuồng, Kỷ Lạc Cẩn cảm thấy lạ lẫm. Tần Tuế Minh đã tắm rửa cho cậu, trên người không còn cảm giác nhớp nháp, chỉ có điều bộ quần áo đang mặc hơi kỳ lạ.
Đó không phải đồ của cậu, mà là áo sơ mi của Tần Tuế Minh, vẫn vương chút hương nước hoa nam tính đã gần như tan hết.
Những cảm giác còn vương vấn trong cơ thể khiến cậu không thể làm ngơ, Kỷ Lạc Cẩn hoàn toàn không thể quên được chuyện đã xảy ra đêm qua. Khi bế tắc hay bất lực, cậu luôn thích khóc trong chăn, thói quen từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi.
Muốn kẹo thì khóc to, nhưng khi thực sự đau lòng lại không muốn người khác phát hiện, nên chỉ khẽ r*n r*, giấu hết âm thanh trong chăn.
Tiếng mở cửa và bước chân vang lên rõ ràng dù tai cậu đang ù đi. Bình thường chẳng có sức lực, nhưng hôm nay cậu lại dùng hết sức kéo chặt mép chăn.
Dù vậy vẫn vô dụng, cậu bị người kia ôm chặt, Tần Tuế Minh liên tục thì thầm "xin lỗi" bên tai.
Kỷ Lạc Cẩn không chịu ôm lại, hai tay buông thõng, tiếng nức nở ngày càng tội nghiệp, vừa đau khổ vừa mắng: "Tần Tuế Minh đúng là đồ khốn nạn! Sao anh không đưa em đến bệnh viện? Rõ ràng anh có thể đưa em đi mà!"
Nước mắt cậu nóng hổi, lâu rồi Kỷ Lạc Cẩn mới khóc dữ dội như thế, khiến trái tim Tần Tuế Minh tan nát, đến mức không dám ghì chặt khi cậu giãy giụa.
"Chát!"
Cái tát của Kỷ Lạc Cẩn dùng hết sức lực, cậu khóc đến đau cả tim, một cú đánh xuống, lòng bàn tay cũng rát bỏng.
Vừa khóc cậu vừa tiếp tục chửi: "Anh biến đi được không? Anh không phải rất giỏi dùng lời ngon ngọt lừa em sao? Giờ anh không thể bịa ra cái cớ gì à? Kiểu như thuốc này đến bệnh viện cũng vô dụng…"
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi." Tần Tuế Minh lặp lại lời xin lỗi, không biết phải làm sao cho phải. Hắn hoàn toàn có thể bịa cớ, nhưng không muốn.
Nếu người khác tát hắn, có lẽ Tần Tuế Minh sẽ nghĩ cách trả thù đến chết, nhưng đó lại là Kỷ Lạc Cẩn. Hắn không cảm thấy chút nhục nhã nào, cổ họng lăn một cái, má đỏ ửng nhưng vẫn nắm lấy bàn tay cậu hôn lên: "Anh xin lỗi, có đau không?"
"Anh b**n th** à!" Kỷ Lạc Cẩn giật tay lại, nước mắt làm mờ tầm nhìn, gào lên không hiểu nổi: "Giờ anh còn hôn em làm gì? Cấm hôn nữa!"
"Không hôn nữa."
Tần Tuế Minh buông tay cậu ra, tiếp tục ôm chặt, không nói gì, chỉ ôm thôi.
Giờ nói gì cũng vô nghĩa, vì đó là lựa chọn của hắn. Không chỉ vậy, hắn còn khiến Kỷ Lạc Cẩn rơi vào tình thế khó xử.
Hắn biết rõ mình đang làm gì. Tần Tuế Minh đang ép Kỷ Lạc Cẩn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, buộc phải đối diện và nhìn thẳng vào sự thật.
Yêu mà không được khiến người ta trở nên cứng đầu. Trong vô số phương pháp, Tần Tuế Minh đã chọn cách cực đoan nhất. Nhưng dù có lặp lại, hắn vẫn sẽ chứng nào tật nấy.
Kỷ Lạc Cẩn cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng Tần Tuế Minh là thủ phạm khiến cậu thành ra như thế này, vậy mà cậu vẫn phải ôm hắn mà khóc.
Ban đầu còn chống cự đôi chút, cuối cùng vẫn không thể làm gì khác, chỉ biết chôn mặt vào lòng hắn khóc tức tưởi.
Cậu đau khổ không chỉ vì niềm tin vào Tần Tuế Minh sụp đổ, mà còn vì sự dao động của chính mình. Kỷ Lạc Cẩn tức giận, rất tức giận, nhưng dù giận đến mấy cũng chỉ có thể tát hắn một cái.
Cậu nghĩ mình nên cứng rắn hơn, hung dữ hơn, nói với Tần Tuế Minh "cút khỏi thế giới của em", nhưng khi mở miệng, toàn là tiếng nấc nghẹn ngào.
Họ quá thân thiết, quá gần gũi. Kỷ Lạc Cẩn vốn vô tâm, nhưng Tần Tuế Minh đã ở bên cậu suốt bao năm, dù vô tâm đến đâu thì hắn vẫn là một tồn tại vô cùng quan trọng trong lòng cậu.
Cậu không phải một người độc lập. Ở nơi đất khách quê người này, cậu càng thêm sụp đổ, mà sụp đổ rồi vẫn chỉ có thể dựa vào Tần Tuế Minh.
Chính sự dao động bất lực ấy mới khiến người ta tuyệt vọng.
"Anh xin lỗi." Tần Tuế Minh quỳ xuống, lau nước mắt cho cậu, "Em có thể tiếp tục mắng anh, cũng có thể đánh anh, đừng khóc nữa được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!