Kỷ Lạc Cẩn ngồi trong phòng chờ bên ngoài, bên cạnh có trợ lý Tần Tuế Minh để lại. Ngày nào cũng bắt Tần Tuế Minh chờ mình, nhưng bản thân lại không kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ sau hơn nửa tiếng, cậu đã bắt đầu sốt ruột.
"Bao lâu nữa mới xong?"
Cúi đầu xem điện thoại lâu, cổ cậu hơi mỏi. Kỷ Lạc Cẩn đưa tay ra sau xoa bóp, cảm thấy trong người nóng bừng khó hiểu.
Dù đã cởi áo khoác, cậu vẫn cảm thấy có ngọn lửa đang cháy trong bụng. Kéo cổ áo rộng ra, cậu nốc cạn nửa ly nước nguội trên bàn.
Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, ngoài cơn nóng còn có cảm giác kỳ lạ khác…
Kỷ Lạc Cẩn vô thức áp tay lên má, đầu óc choáng váng như bị nhồi bông.
"Sắp xong rồi." Trợ lý quay lại phát hiện sự bất thường, tim đập thình thịch. Tần Tuế Minh giao người cho anh ta trông coi, không thể để Kỷ Lạc Cẩn gặp chuyện, vội hỏi: "Sao vậy, sốt à?"
Vừa định đưa tay chạm trán Kỷ Lạc Cẩn, anh ta đã bị cậu né tránh theo phản xạ.
"Không phải…"
Kỷ Lạc Cẩn ngửa đầu dựa vào sofa, nhíu mày cố tỉnh táo: "Không giống sốt."
Khi trợ lý lo sốt vó, Tần Tuế Minh cũng bước ra từ văn phòng. Phát hiện bất thường, hắn nhanh chóng tiến tới, cúi người sờ trán cậu: "Sao mặt nóng thế? Khó chịu chỗ nào?"
Ý thức Kỷ Lạc Cẩn mơ hồ, mắt nhắm nghiền, càng lúc càng khó chịu. Giờ không chỉ nóng hay chóng mặt, mà còn cảm giác tê mềm như xương cốt tan chảy.
Người mềm nhũn, cậu đổ dồn về phía Tần Tuế Minh. Mùi hương quen thuộc, bàn tay đỡ vai vững chắc khiến cậu an tâm.
Mồ hôi lăn trên sống mũi, Kỷ Lạc Cẩn dụi dụi vào người Tần Tuế Minh, giọng ngắt quãng: "Khó chịu… em khó chịu quá."
Tần Tuế Minh quỳ xuống, mặt lạnh như tiền định bế cậu lên.
"Này, đừng lo quá." Vương Thiêm Thâm thong thả đứng sau, vừa giơ tay, thư ký đã đưa cho hắn thẻ phòng.
Dưới ánh mắt Tần Tuế Minh, hắn nhướng mày cười ý nhị, vừa cố nhét thẻ vừa giải thích: "Không nghiêm trọng, chỉ là thuốc k*ch th*ch cho mấy thằng thẳng thôi. Đừng khách sáo, chắc trong lòng cậu mừng thầm nhỉ? Đây là thẻ phòng nghỉ trên tầng, cậu cứ tự nhiên… đm!"
Tưởng làm việc tốt, hắn còn đang tự mãn giải thích thì không ngờ Tần Tuế Minh thẳng tay đấm vào mặt.
Vương Thiêm Thâm ngã vật ra đất, thẻ phòng bị bẻ đôi rơi lên mặt tạo thêm vết xước.
Đau đớn ôm mặt, hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thần sắc muốn giết người của Tần Tuế Minh.
Không chút vui mừng, không tẹo nào hân hoan.
Vương Thiêm Thâm từng gây vô số rắc rối, nhưng lần đầu tiên chỉ một ánh nhìn đã khiến hắn run sợ.
Tần Tuế Minh định tiếp tục ra tay, nhưng tay áo bị Kỷ Lạc Cẩn kéo lại. Có lẽ do nhiệt độ cơ thể hắn mát mẻ, Kỷ Lạc Cẩn mê man liên tục kéo tay hắn vào trong cổ áo để hạ nhiệt.
Bàn tay dừng trên không, Kỷ Lạc Cẩn giờ mở mắt nhưng ánh nhìn mơ hồ như phủ sương mù.
Mặt đỏ, khóe mắt càng đỏ, nhìn một cái đã muốn bắt nạt.
Tần Tuế Minh hít sâu, tạm bỏ qua Vương Thiêm Thâm, cúi nhặt áo khoác trên sofa.
Hắn ôm Kỷ Lạc Cẩn kiểu mặt đối mặt, rồi phủ áo lên người cậu.
Trợ lý chứng kiến toàn bộ, giờ không dám thở mạnh, im thin thít đi theo.
Hơi thở nóng hổi của Kỷ Lạc Cẩn phả vào tai khiến vành tai Tần Tuế Minh đỏ bừng.
Lên xe, trợ lý nhanh trí hạ tấm ngăn xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!