Tiếng chuông điện thoại vang lên vài giây trước khi được nhấc máy. Sự hiện diện của Tần Tuế Minh quá mạnh mẽ, khiến ngón tay Kỷ Lạc Cẩn co rúm lại.
Giọng cậu khô khan trong làn gió đêm, mắt nhìn xuống đất: "Alo… mẹ?"
"Con và Tuế Minh có chuyện gì vậy?" Đường Vi đang đứng ngoài hành lang, cả nhóm đều đang tìm hai người nhưng không thấy bóng dáng. Bà dừng bước, lo lắng hỏi: "Có người nhìn thấy thằng bé kéo con ra ngoài, không khí có vẻ căng thẳng, hai đứa cãi nhau à?"
Ánh mắt Tần Tuế Minh trong đêm càng thêm sâu thẳm. Anh nghe rõ từng lời trong điện thoại, nhưng không nói gì, chỉ im lặng quan sát phản ứng của Kỷ Lạc Cẩn.
Cậu quay mặt đi, lắp bắp: "Không… không có cãi nhau đâu ạ. Chỉ là ngột quá ra ngoài hít thở thôi, không có gì đâu."
"Vậy mau quay lại đi." Đường Vi vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghĩ Kỷ Lạc Cẩn tuy bướng bỉnh còn Tần Tuế Minh thì chín chắn, bà thở phào nhẹ nhõm: "Ngoài này âm độ rồi, con mặc ấm nhưng Tuế Minh chỉ mặc vest thôi, đừng kéo nó ở ngoài lâu, kẻo bị cảm đấy."
Ai kéo ai chứ?!
Bàn tay buông thõng bên hông bị Tần Tuế Minh chạm nhẹ. Kỷ Lạc Cẩn hiểu ý anh, nhưng vẫn bóp chặt điện thoại, chỉ ậm ừ trong cổ họng.
"Cô ơi."
Tần Tuế Minh nắm lấy tay cậu, đưa điện thoại lên tai mình. Kỷ Lạc Cẩn giật lại không được, đành nghe anh nói: "Con và Lạc Cẩn tối nay không về nữa. Con sẽ đưa em ấy ra nước ngoài một chuyến."
Anh xoay người khóa chặt Kỷ Lạc Cẩn, nói thêm vài câu rồi tắt máy. Cậu trừng mắt: "Em không đi! Tại sao em phải đi?!"
"Không phải em luôn muốn đi chơi sao?"
"Em muốn đi chơi, nhưng không phải kiểu này!"
"Đương nhiên em không muốn đi cùng anh." Tần Tuế Minh vuốt tóc cậu, bàn tay dừng ở sườn mặt. "Giờ em chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt, phải không?"
Giọng anh lạnh lùng, có vẻ bình tĩnh hơn lúc nãy. Tay anh di chuyển xuống gáy Kỷ Lạc Cẩn, xoa bóp nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng, nhưng lời nói lại đầy kiên quyết:
"Không muốn đi cũng phải đi."
"Không thích anh cũng không được chia tay."
Anh biết mình đang nói những lời vô lý, nhưng Tần Tuế Minh không thể kìm nén sự bồn chồn trong lòng. Không làm tổn thương Kỷ Lạc Cẩn đã là giới hạn lớn nhất anh có thể kiểm soát.
Ánh mắt liếc thấy bóng người bước ra, Tần Tuế Minh đột ngột cúi xuống. Đoán trước phản kháng của Kỷ Lạc Cẩn, anh giữ chặt vai cậu rồi hôn lên môi mà không báo trước.
Bên ngoài phòng đấu giá là con đường rộng, không quá náo nhiệt cũng không vắng vẻ. Tiếng xe vụt qua hòa cùng ánh đèn đường, nơi Tần Tuế Minh nâng nhẹ cằm Kỷ Lạc Cẩn lên.
Lần này anh hôn rất nhẹ, rất kiên nhẫn, không khiến cậu đau đớn. Vì vậy, Kỷ Lạc Cẩn chỉ nhíu mày một chút rồi nhanh chóng buông bỏ kháng cự.
Cậu không biết rằng, ở góc khuất mà mình không nhìn thấy, Tần Tuế Minh khẽ ngẩng mắt lên. Bảo vệ đã đi đâu đó, chỉ còn mình Phó Dĩnh đứng đó.
Chiếc váy dạ hội mỏng manh không đủ giữ ấm khi cô bước ra tìm hai người. Không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này, Phó Dĩnh suýt trẹo chân vì sốc, tay bịt miệng thốt lên: "Trời ơi…"
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Tần Tuế Minh luôn đối xử lạnh nhạt với mình, không phải vì sợ cô dẫn dụ Kỷ Lạc Cẩn hư hỏng, mà đơn giản là coi cô như tình địch.
Đứng im vài giây, Phó Dĩnh hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Chân cô tê cứng vì đứng lâu, tim đập thình thịch. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. WeChat được thêm từ hồi cấp 3, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Tuế Minh nhắn tin cho cô.
[Tần Tuế Minh]: Phiền cô Phó đừng kể chuyện tối nay cho ai biết.
Qua màn hình, Phó Dĩnh vẫn cảm nhận được sự xa cách lạnh lùng. Cô bấm chặt điện thoại, trở về chỗ ngồi với tâm trạng chưa hết bàng hoàng.
"Sao thế? Tay lạnh ngắt vậy?" Ngô Gia Nam bên cạnh hỏi.
Phó Dĩnh lập tức nhớ lại cảnh nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!