Chương 26: (Vô Đề)

"Không muốn làm bạn trai anh, nhưng lại muốn làm bạn trai Phó Dĩnh?"

Tần Tuế Minh dùng tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Kỷ Lạc Cẩn, giọng chất vấn đầy áp lực: "Anh nói có đúng không?"

"Tiệm bánh ngọt đó là anh tặng em, đã tặng thì đương nhiên là của em, nhưng em lại bảo nhân viên hoàn tiền cho cô ta. Em đang dùng tiền của anh để mời cô ấy ăn uống, hay là đang dùng tiền của anh để lấy lòng cô ta?"

Kỷ Lạc Cẩn trốn tránh ánh mắt, trong lòng muốn cãi lại: "Chỉ là trăm tệ thôi mà, có đáng không?"

Nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp, cậu chỉ dám nghĩ thầm: "Đã tặng rồi thì thôi, Tần Tuế Minh sao mà keo kiệt thế?"

"Ô của anh đưa em đâu rồi? Em cũng đưa cho cô ta rồi phải không, nên mới ướt như chuột lột về nhà?"

"Thật là vĩ đại, biết mình dễ ốm mà còn nhường ô cho người khác. Áo ướt cũng không chịu thu dọn, cứ thế ném xuống đất, chờ ai đến nhặt giúp à?"

"Trước đây anh vẫn thường…"

"Phải, anh vẫn thường dọn dẹp cho em." Tần Tuế Minh ngắt lời, giọng lạnh lùng: "Biết anh thích em, em sợ đến mức phải chuyển đi. Là vì không thể chấp nhận được phải không?

Vậy tại sao chỉ cần anh dỗ vài câu, em lại quay về?"

Kỷ Lạc Cẩn ấp úng: "Tại vì… tại vì anh…"

"Bởi vì em muốn anh tốt với em. Anh chăm lo từ ăn mặc đến đi lại, đưa đón em đi học, nhường nhịn em, chiều chuộng em… Đúng không?"

"…"

Tần Tuế Minh đoán trúng phóc.

"Em biết rõ anh đối tốt với em là vì thích em. Em muốn hưởng thụ điều đó, vậy thì đừng đi thích người khác."

"Anh hôn em, nếu em thấy ghê tởm, em cũng phải chịu."

Gân xanh trên cánh tay Tần Tuế Minh nổi lên. Vốn là một kẻ bình tĩnh cố chấp, nhưng khi sợi dây lý trí đứt đoạn, những cảm xúc tăm tối bị dồn nén bỗng trào dâng.

Càng kìm nén, càng bị phản phệ dữ dội.

Lần này, anh trực tiếp đè Kỷ Lạc Cẩn xuống ghế sofa và hôn. Ngón cái của Tần Tuế Minh nâng cằm cậu lên, đường cong cổ Kỷ Lạc Cẩn mỏng manh như sắp ngạt thở.

"Ưm…"

Đầu gối Tần Tuế Minh ép vào g*** h** ch*n cậu, cảm giác k*ch th*ch vốn đã khiến da đầu tê dại lại càng thêm mãnh liệt khi bàn tay anh vuốt dọc eo. Kỷ Lạc Cẩn mở to mắt, hoảng sợ vô cùng.

Cậu không thở nổi, cũng không nói được, nước dãi từ khóe miệng chảy xuống cổ áo. Môi mỏng đã đỏ ửng lại bị cắn thêm một nhát, đau đến mức Kỷ Lạc Cẩn nhíu mày, thậm chí nếm được vị tanh của máu trong miệng.

Nguy hiểm nhất là, cậu cảm nhận rõ ràng áo đang bị người kéo lên, làn gió lạnh lùa vào da thịt.

"Tần… Ưm…!"

Kỷ Lạc Cẩn dồn hết sức giãy giụa, nhưng hậu quả của việc lười vận động giờ phơi bày rõ ràng.

Cậu không thoát được, tay quờ quạng vô tình đập vào mặt Tần Tuế Minh. Dù không mạnh, nhưng vẫn phát ra tiếng "bốp".

"Tần Tuế Minh!"

Tần Tuế Minh đột ngột dừng lại. Ngón tay anh chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má Kỷ Lạc Cẩn.

Lần này không phải khóc giả nữa. Kỷ Lạc Cẩn thật sự sợ đến phát khóc. Cậu có linh cảm, nếu lúc nãy không làm gì đó, chuyện kinh khủng hơn chắc chắn sẽ xảy ra.

Vạt áo vẫn bị kéo lên, bụng phẳng lì của cậu phập phồng theo từng tiếng nấc. Vừa khóc, Kỷ Lạc Cẩn vừa hậm hực: "Em… Em dọn ra ngoài ở vậy… Đồ anh tặng em cũng trả hết…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!