"Đáng yêu sao?"
Tần Tuế Minh là người kiểm soát cảm xúc cực tốt, nhưng giờ nụ cười vốn đã nhạt trên mặt anh biến mất. Ánh mắt anh thoáng liếc về phía Kỷ Lạc Cẩn, bình thản nói: "Tôi không thấy cậu ấy đáng yêu chút nào."
"Vậy sao?" Phó Dĩnh che miệng cười khẽ, "Nhưng tôi thấy cậu ấy trước mặt tôi khá đáng yêu mà."
"Chắc vì Cẩn Bảo thích ỷ lại vào sự chiều chuộng."
Tần Tuế Minh chỉ nói một nửa, nhưng Phó Dĩnh hiểu ngay ý còn lại – ý nói Kỷ Lạc Cẩn không thân với cô nên mới giả ngoan trước mặt cô.
Phó Dĩnh cười xinh đẹp nhưng giả tạo, uống ngụm rượu rồi mới chậm rãi nói: "Tôi tưởng cậu ấy khá thích tôi, mỗi lần nói chuyện với tôi đều đỏ mặt."
"Nó rất thích cậu thật." Kỷ Vịnh Trạch thần kinh thô, không nhận ra sóng ngầm giữa họ, "Lạc Cẩn là đứa trọng ngoại hình, ăn cái gì cũng phải đẹp mắt. Hồi nhỏ ai xấu bế là khóc, Tuế Minh bế thì cười."
"Tôi nhớ ngày đầu đi mẫu giáo, cả nhà lo lắng sợ nó không quen, ai ngờ cô giáo nói tên vô tâm này chẳng rơi nổi giọt nước mắt." Kỷ Vịnh Trạch kể chuyện xấu em trai không ngại, "Tan học cả nhà đi đón, kết quả nó dắt theo một bé gái xinh xắn, đến giờ tôi vẫn nhớ bé đó mặc váy công chúa màu hồng."
Vừa nhớ lại, Kỷ Vịnh Trạch vừa cười đến đau bụng. Anh kéo Tần Tuế Minh: "Lúc đó tụi tôi sợ nó bắt nạt bé gái, nhưng Tuế Minh khôn hơn…"
Lúc đó Tần Tuế Minh ngồi xổm, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lạc Cẩn, cầm cặp sách nghiêm túc nói: "Không được nói chuyện nhiều với con gái, sẽ khiến bạn có bầu."
Kỷ Vịnh Trạch phía sau cười ngất, nhưng Tần Tuế Minh vẫn mặt không biến sắc giải thích tỉ mỉ thế nào là có bầu, còn thêm mắm thêm muối khiến Kỷ Lạc Cẩn sợ hãi.
Cuối cùng, Kỷ Lạc Cẩn khóc òa chui vào lòng Tần Tuế Minh, nức nở gọi "anh", rồi thành khẩn kiểm điểm hôm nay đã nói chuyện với bao nhiêu bạn gái.
Tần Tuế Minh lau nước mắt, bế cậu lên an ủi: "Không sao, sau này không nói nữa là được."
Kỷ Vịnh Trạch "xì" một tiếng: "Lạc Cẩn hồi trước ngốc nghếch dễ lừa đúng là đáng yêu, giờ thì chẳng…"
"Kỷ Vịnh Trạch!"
Anh bị đá vào bắp chân, quay đầu thấy Kỷ Lạc Cẩn đỏ tai đứng phía sau.
Cậu không nghe được nhiều, nhưng đoán ra anh đang kể chuyện gì: "Anh có phiền không, sao không kể từ chuyện em tè dầm hồi nhỏ luôn đi?"
"Anh thật sự kể được." Kỷ Vịnh Trạch hào hứng, "Nhưng không nhớ rõ lắm… hình như là…"
"Biến, không được kể." Kỷ Lạc Cẩn nghiến răng, "Hôm nay là sinh nhật em, anh không biết nhường em sao?"
Không biết vừa làm gì, cà vạt của cậu bị lệch. Tần Tuế Minh xoay người cậu lại, cúi đầu chỉnh lại cho thẳng.
Kỷ Lạc Cẩn nhận ra Phó Dĩnh đứng cùng nhóm, định cười chào nhưng có cảm giác Tần Tuế Minh cố tình che giữa họ. Cậu chỉ nhìn thấy nửa người cô.
Cậu bỏ qua ý nghĩ đó, nhưng vẫn thắc mắc không biết Phó Dĩnh và Tần Tuế Minh có hiềm khích gì, vì anh luôn tỏ ra đối địch với cô.
Tối nay cậu là nhân vật chính, Kỷ Vịnh Trạch hiếm hoi chỉ cãi vài câu rồi cũng theo mọi người chiều cậu, suýt nữa đưa cậu lên mây xanh.
Người phục vụ bưng khay đồ uống đi qua, Phó Dĩnh lấy hai ly sâm panh, đưa một cho Kỷ Lạc Cẩn.
"Cậu ấy không uống rượu."
Giữa đại sảnh lộng lẫy, Tần Tuế Minh đứng cạnh cầu thang pha lê toát lên khí chất quý tộc. Anh thay cậu nhận ly, đưa lại ly nước cam: "Cậu ấy uống nước ngọt."
Nhưng anh cũng không làm mất mặt Phó Dĩnh, tự mình uống cạn ly rượu.
"Là tôi suy xét không chu toàn." Phó Dĩnh không giận, nghịch viên kim cương hồng trên nhẫn, "Lần sau tôi sẽ lấy nước ngọt cho Cẩn Bảo."
"Tôi lấy cho cậu ấy là được." Tần Tuế Minh đặt ly xuống khay, nụ cười giả tạo cũng biến mất, "Tiểu thư Phó lo cho bản thân mình trước đi."
Bầu không khí căng thẳng. Tần Tuế Minh chỉnh lại ống tay áo, kéo Kỷ Lạc Cẩn đi: "Tôi đưa Cẩn Bảo sang chỗ Cố Sâm Mộc một lát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!