Chương 22: (Vô Đề)

Hôm nay Tần Tuế Minh ở lại nhà họ Kỷ ăn tối, sau bữa ăn lại lên phòng giúp Kỷ Lạc Cẩn thu dọn hành lý. Chiếc vali anh tặng cậu vẫn chất đống trong phòng thay đồ, lần này Tần Tuế Minh không đứng nhìn nữa mà chủ động mở vali ra.

"Mang theo gì?" Tần Tuế Minh hỏi, "Ngoài quần áo và giày dép còn cần gì nữa không?"

Kỷ Lạc Cẩn chẳng có khái niệm gì, cậu chớp mắt: "Còn con chó của em nữa?"

"Vậy đừng thu nữa, quần áo nhà anh cũng có, đồ đạc em cần chắc cũng đủ cả."

Lúc đầu Kỷ Lạc Cẩn không thấy có gì lạ, vô thức gật đầu, sau đó chợt nhận ra liền nhíu mày phân rõ ranh giới: "Là nhà anh…"

"Ừ, nhà anh." Tần Tuế Minh thuận miệng đáp, "Nhà anh toàn đồ của em."

"…"

Sau một thời gian ở nhà Tần Tuế Minh, mỗi lần đến cậu lại mang thêm ít đồ. Dần dà, đồ đạc của cậu chất thành đống trong nhà anh.

Tính cậu nhanh chán, nhiều món đồ tự cậu cũng quên mất. Lần trước dọn ra chỉ mang theo vali nhỏ với vài bộ quần áo thường mặc.

Tai Kỷ Lạc Cẩn đỏ lên, thấy phòng thay đồ chẳng có gì để thu, cậu quay vào phòng rút sạc mang đi.

Cậu ngày càng thành thạo trong việc trốn tránh hiện thực.

"Mỹ Mỹ!"

Cậu không biết con chó ở đâu, gào mấy tiếng cũng không thấy bóng dáng, nhưng khi lấy túi thức ăn khô ra lắc lắc, chưa đầy vài giây nó đã phóng đến như bay.

Kỷ Lạc Cẩn cười lạnh, cúi xuống bế nó lên như bắt tội phạm. Đuôi Mỹ Mỹ ngoáy tít, nước dãi sắp chảy ra từ kẽ răng.

"Đừng ăn nữa." Cậu bĩu môi, "Ăn nữa là bế không nổi đấy."

Tần Tuế Minh tựa cửa chờ cậu: "Cần anh giúp không?"

Mỹ Mỹ vốn là giống chó nhỏ nhưng mập như quả bóng, lần khám sức khỏe trước bác sĩ cũng bảo phải giảm cân. Nhưng giai đoạn giảm cân mới bắt đầu, chó mập gặp chủ lười, Kỷ Lạc Cẩn thường nằm dài không chịu vận động, bế một lúc thì được, lâu quá tay sẽ mỏi.

Cậu lê từng bước nhỏ tới, ngượng ngùng đưa chó cho anh: "Anh cẩn thận… đừng làm rơi nó."

"Ừ."

Con chó cũng biết khôn lỏi, mỗi lần vào lòng Tần Tuế Minh lại ngoan ngoãn. Trước kia Kỷ Lạc Cẩn tức giận vì nó không chịu khôn, giờ mới nhận ra nó rất linh tính.

Sớm đã nhận ra Tần Tuế Minh không phải người tốt!

Cậu thầm chửi trong bụng: "Vô sự hiến ân cần…"

Chưa nghĩ xong, từ xa đã nghe Tần Tuế Minh gọi "Cẩn Bảo", khi cậu nhận ra thì chân đã bước theo. Biết là lao vào hang cọp nhưng cậu vẫn cứ xông vào.

"Cẩn Bảo, hay là để chó lại đây, mẹ trông giúp con."

Lúc ăn tối Tần Tuế Minh đã nói chuyện đưa cậu về, Đường Vy nghe xong can ngăn vài câu nhưng không cản được.

Bà đau đầu: "Một mình con đã đủ phiền Tuế Minh rồi, giờ còn mang theo chó nữa."

"Không sao đâu ạ." Tần Tuế Minh xoa cằm con chó, nói mà không chút ngượng, "Con cũng rất thích chó."

Kỷ Chính nhìn theo đứa con tay không đi sau, thở dài: "Đừng chiều nó, để nó tự trông chó, nó nũng nịu cũng đừng mềm lòng."

Tần Tuế Minh cười gật đầu đáp ứng.

Hai người được Kỷ Chính và Đường Vy tiễn ra cửa. Kỷ Chính liếc nhìn Kỷ Lạc Cẩn ủ rũ, không nhịn được mắng nhẹ: "Bớt cái tính kia lại, ba dạy con thế nào? Đừng có lúc nào cũng giận dỗi Tuế Minh, không biết còn tưởng con là con gái, cãi nhau xong bỏ về nhà mẹ đẻ, giờ còn phải đợi người ta đến đón."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!