Chương 2: (Vô Đề)

Tần Tuế Minh chỉ cười mà không nói gì. Nếu Đường Vy không có ở đây, anh đã đi lấy dép cho Kỷ Lạc Cẩn rồi. Nhưng bà đang ngồi đó, làm vậy không quá thích hợp.

Anh đành quay đi, tiếp lời Đường Vy mà đùa rằng: "Cô nỡ đánh em ấy sao?"

"Đánh chứ." Đường Vy nháy mắt một cái, cử chỉ này trên người bà trông rất tự nhiên. "Hồi nhỏ nó nghịch quá là cô đánh. Cô cũng không muốn, nhưng Tiểu Bảo đôi khi không đánh thì không chừa. Da nó lại mỏng, cô đánh vào tay hay mông vài cái là khóc ngay."

Bà thở dài: "Khóc mà còn cứng đầu, không ra tiếng nhưng mặt thì nhăn nhó đáng thương lắm."

"Lại nói xấu em gì nữa đây?"

Kỷ Lạc Cẩn lẩm bẩm bước tới, liền bị Đường Vy vẫy gọi lại.

"Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, gạch lạnh phải đi dép, đừng có chân đất." Đường Vy kéo thẳng áo cho cậu, lại cười. "Con tự biết thân đấy, đang bàn cách đánh con đấy."

Chữ "đánh" chạm vào tim Kỷ Lạc Cẩn, cậu ngẩng đầu trừng mắt với Tần Tuế Minh, chỉ thấy gương mặt anh đầy ẩn ý, xấu xa.

Kỷ Lạc Cẩn giơ nắm đấm dọa anh, liền bị Đường Vy mắng: "Tiểu Bảo!"

"Sao lại muốn đánh con?" Kỷ Lạc Cẩn dính lấy bà nũng nịu. "Dạo này con có làm gì đâu, chỉ là nuôi một con chó thôi mà?"

Cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng Đường Vy trong lòng cậu rất có địa vị. Từ nhỏ cậu đã được dạy không được làm mẹ tức giận. Cái gì cũng quên, nhưng câu này thì nhớ rất kỹ.

Đường Vy nhịn cười, giả vờ đẩy cậu ra: "Đừng có dính lấy mẹ nữa, để Tuế Minh đợi lâu rồi, đi nhanh đi."

Kỷ Lạc Cẩn quay lưng lại, quang minh chính đại trợn mắt với Tần Tuế Minh trước mặt mẹ. Thấy khóe miệng anh nhếch lên, cậu càng tức.

Thay tất và đi giày xong, không tình nguyện mà theo Tần Tuế Minh ra ngoài. Vừa bước chân ra cửa, cậu liền chỉ vào mũi anh mắng: "Anh đừng có giả bộ trước mặt mẹ em nữa được không?"

Tần Tuế Minh nhún vai: "Anh giả bộ gì?"

Nắm đấm Kỷ Lạc Cẩn siết chặt rồi lại mở ra, rất muốn đấm vào mặt anh. Cậu lớn lên trong sự nuông chiều, nhưng Tần Tuế Minh trong nhà gia giáo rất nghiêm, anh phải làm mọi thứ hoàn hảo, đương nhiên trở thành "con nhà người ta" trong mắt phụ huynh.

Đối với Đường Vy, Tần Tuế Minh trẻ tuổi tài cao, học hành xuất sắc, giờ tiếp quản công việc gia đình cũng vô cùng quyết đoán và nhạy bén.

Hơn nữa, nhà Kỷ Lạc Cẩn trước kia từng gặp chuyện, cha mẹ cậu bận sứt đầu mẻ trán, còn nhờ Tần gia chăm sóc cậu hai năm. Cậu theo Tần Tuế Minh như hình với bóng, thân hơn cả anh trai ruột.

Chỉ có Kỷ Lạc Cẩn biết, Tần Tuế Minh lúc nổi giận rất đáng sợ.Trong lòng Kỷ Lạc Cẩn có một cuốn sổ ghi hận, chuyện năm ngoái đến giờ vẫn nhớ. Vừa thi đại học xong, cậu phấn khích chơi ngày đêm, bị gia đình cằn nhằn.

Muốn yên tĩnh, cậu nghĩ đến Tần Tuế Minh, cho rằng anh mới tiếp quản công việc, không rảnh như trước để quản cậu.

Kỷ Lạc Cẩn thấy ý tưởng này rất thông minh, vui vẻ thu dọn hành lý, báo một tiếng rồi chạy đến nhà Tần Tuế Minh: "Em đến ở cùng anh vài ngày!"

Mấy ngày đầu, Tần Tuế Minh đúng là không rảnh quản cậu, còn chu đáo chăm sóc, thỉnh thoảng hỏi mấy giờ ngủ, có ăn đúng giờ không, Kỷ Lạc Cẩn đều nói dối qua loa.

Sống ở nhà Tần Tuế Minh như cá gặp nước, thoải mái đến mức không muốn về.

Cho đến một hôm cậu thức thâu đêm. Tần Tuế Minh như thường lệ bảo trợ lý mang cơm trưa đến: "Cứ để hộp cơm trên bàn là được."

Anh dừng lại, thêm vào: "Em ấy đang ngủ trong phòng khách, đừng vào, gõ cửa thôi."

Nhưng khi Tần Tuế Minh về nhà, phát hiện hộp cơm vẫn nguyên. Mở cửa phòng khách, như bước vào tủ lạnh tối om.

Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, anh thấy bóng người co ro trên giường, chăn trùm kín đầu, Kỷ Lạc Cẩn đang ngủ say sưa.

Tần Tuế Minh bình tĩnh nghĩ, Kỷ Lạc Cẩn chẳng nghe lời mình một câu nào.

Anh giật chăn ra, Kỷ Lạc Cẩn còn nổi cáu, đá một cái.

"Anh làm gì vậy, có thấy phiền không!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!