Phó Dĩnh cầm chiếc túi xách nhỏ bước ra, đảo mắt nhìn quanh mới thấy Kỷ Lạc Cẩn đang co ro dưới gốc đèn đường như cây nấm.
Cô bật cười, chợt hiểu vì sao Tần Tuế Minh lại thích cậu bé này đến thế.
Kỷ Lạc Cẩn thu mình bên vệ đường, cúi gằm mặt, da cổ trắng đến phát sáng. Nghe tiếng động, đôi tai cậu khẽ rung, ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Người đẹp dù nam hay nữ đều dễ chiếm cảm tình, vẻ mặt tội nghiệp của Kỷ Lạc Cẩn khiến lòng người không khỏi xót xa.
Phó Dĩnh bước tới hỏi: "Em không muốn về nhà à?"
Kỷ Lạc Cẩn do dự gật đầu: "Dạ… không muốn lắm."
"Vậy chị chở em đi dạo một vòng nhé?" Phó Dĩnh vuốt mái tóc xoăn, bấm chìa khóa mở khóa xe, cười nói: "Dù sao chị cũng rảnh."
Đứng giữa trời lạnh không phải cách hay, lại sợ Tần Tuế Minh đột ngột xuất hiện, Kỷ Lạc Cẩn đành chậm rãi đứng lên, đôi tai đã đỏ ửng vì lạnh.
"Được… được không ạ?"
Phó Dĩnh mỉm cười: "Tất nhiên rồi, chị đã nói là rảnh mà."
Nội thất xe cô khác hẳn xe Tần Tuế Minh – sắc đỏ rực rỡ, vài món đồ trang trí tinh xảo gắn ở cửa gió, hương thơm ngọt ngào tỏa khắp khoang xe.
Hơi ấm tỏa ra khiến Kỷ Lạc Cẩn đỡ co ro. Cậu sợ lạnh nhưng ghét mặc đồ giữ nhiệt, thường phải có người nhắc mới chịu mặc.
Ngồi trong chiếc xe thể thao đắt tiền, Kỷ Lạc Cẩn bi quan nghĩ mình thật đáng thương, lang thang vô gia cư, đến nhà cũng không dám về.
Cậu hay tự vẽ ra viễn cảnh tồi tệ nhất, lại thở dài não nề.
Khi tỉnh lại, xe đã tới con phố nhộn nhịp nhất. Ánh đèn vàng rực rỡ như ban ngày, càng đêm càng đông người qua lại.
"Đói không?" Phó Dĩnh hỏi, "Chị mua đồ ăn cho em nhé?"
Kỷ Lạc Cẩn lắc đầu.
Nhưng cô đã nhanh chóng xuống xe. Đối diện có tiệm bánh nổi tiếng, Phó Dĩnh xếp hàng mua sữa nóng và bánh ngọt.
Thấy cô bận tay, Kỷ Lạc Cẩn vội mở cửa giúp. Không thân lắm nên cậu lúng túng đứng cạnh xe.
"Lên xe đi, không lạnh à?"
Phó Dĩnh mua đủ thứ, chỉ vào ly sữa: "Sợ em mất ngủ nên chị mua sữa ngọt thay vì cà phê hay trà sữa."
Kỷ Lạc Cẩn ngượng ngùng: "Em ăn trên xe có sao không ạ?"
"Không sao, cứ tự nhiên."
Cậu nhấm nháp từng chút, sữa nóng khiến môi dính vệt trắng. Đỏ mặt l**m sạch, cậu thẹn thùng cảm ơn.
"Thấy em đáng thương quá nên chị dẫn đi chơi." Phó Dĩnh cười hỏi, "Giờ đỡ hơn chưa? Chị đưa em về nhé?"
Chuông điện thoại vang lên. Cả hai cùng nhìn vào màn hình – Tần Tuế Minh đang gọi.
Kỷ Lạc Cẩn do dự rồi tắt âm thanh.
"Chị ơi…" Cậu ngập ngừng, "Chị đưa em đến khách sạn nào đó được không? Tối nay em không về."
Phó Dĩnh thoáng nhìn tên người gọi nhưng không hỏi. Cô đưa cậu tới khách sạn cao cấp, còn tranh trả tiền phòng.
"Nhanh khuây khỏa rồi về nhà nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!