Chương 18: (Vô Đề)

Tần Tuế Minh quay lại phòng VIP sau khi nghe điện thoại ở cuối hành lang, chỉ thấy Trần Bác Đào ngồi một mình. Anh nhíu mày hỏi: "Cẩn Bảo đâu?"

"……"

Trần Bác Đào ngồi không yên, mấy lần muốn nói lại thôi. Biết mình có thể đã phá hỏng mối tình chưa kịp nở của Tần Tuế Minh, anh vô cùng hối hận.

"… Không phải lần trước cậu bảo tôi ám chỉ với Cẩn Bảo sao?"

Nghe mở đầu này, thái dương Tần Tuế Minh đã giật giật. Anh đặt tay lên lưng ghế, đoán ra được sự tình: "Rồi sao? Cậu lúc tôi đi vắng đã nói thẳng với cậu ấy, khiến cậu ấy sợ bỏ chạy?"

"Nói thì có nói, nhưng mà…" Trần Bác Đào ngập ngừng, "Có chút sai lệch nhỏ."

"?"

Trần Bác Đào thuật lại nguyên văn đoạn hội thoại vừa rồi, vì quá thiếu tự tin. Anh ho khan mấy tiếng, không dám nhìn thẳng mắt Tần Tuế Minh: "Không biết Cẩn Bảo tin cái nào, nhưng cậu ấy sợ quá bỏ chạy, tôi kéo không lại."

Vốn định đuổi theo, nhưng sợ càng nói càng sai, anh bất an ngồi chờ Tần Tuế Minh quay lại.

Tần Tuế Minh mặt không biểu cảm: "Tôi chỉ ra ngoài nghe điện thoại một cái, cậu cũng có thể làm ra chuyện xuất sắc như vậy."

Anh với lấy áo khoác trên giá, định đi tìm người. Trần Bác Đào biết mình sai, nhanh chân theo sau muốn chuộc lỗi.

Lo lắng khiến anh lảm nhảm không ngừng: "Hai người ăn cơm chưa bao giờ gọi tôi, hôm nay không phải là nhờ tôi ám chỉ cậu ấy sao? Lúc ăn tôi liếc cậu hoài mà cậu chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái!"

Tần Tuế Minh đột nhiên dừng bước, sắc mặt khó coi. Dường như muốn chửi Trần Bác Đào, nhưng anh nuốt giận vào trong, mím môi nói: "Tôi gọi cậu đi ăn chỉ vì quán này phần ăn lớn, Cẩn Bảo muốn ăn nhiều món, mà Kỷ Vịnh Trạch hai vợ chồng bận nên mới gọi cậu."

Trần Bác Đào mặt mũi không thể tin nổi: "Hả?"

Tần Tuế Minh lấy điện thoại gọi cho Kỷ Lạc Cẩn, nghe tiếng chuông dài mà không bắt máy càng thêm tâm phiền ý loạn.

Biết cậu sẽ không nghe, anh bỏ điện thoại vào túi, mở cửa xe ngồi vào. Hạ cửa kính xuống, ánh mắt anh chạm vào Trần Bác Đào đứng bên ngoài:

"Theo kế hoạch, đúng ra tôi sẽ chọn đêm sinh nhật mình, để cậu uống say đỏ mặt nhưng vẫn tỉnh táo, sau đó khóc lóc vật vã chặn Kỷ Lạc Cẩn lại."

"Nói với cậu ấy rằng tôi thích con trai, cũng kể luôn bao năm nay tôi đã tự ti và vật lộn với xu hướng tính dục của mình ra sao"

Giọng anh bình thản như nước, Trần Bác Đào chẳng cảm nhận được chút "tự ti" hay "vật lộn" nào, chỉ thấy sát khí ngút trời. Trần Bác Đào nuốt nước bọt: "Cậu giống cái gì ấy…"

Sau một hồi vắt óc, y chọn được từ ngữ thích hợp:

"Trà xanh."

Người mạnh mẽ bề ngoài phô ra chút yếu đuối vừa đủ, mượn miệng kẻ khác để kể lể những dằn vặt giả tạo, tìm mọi cách khiến Kỷ Lạc Cẩn mềm lòng xót xa.

Như vậy, dù Kỷ Lạc Cẩn có vẻ hơi kỳ thị đồng tính đi nữa, cũng sẽ không cự tuyệt anh đến gần.

Chỗ nào đáng thương?

Đáng thương là Kỷ Lạc Cẩn mới phải. Nếu kế hoạch thành công, cậu sẽ bị Tần Tuế Minh già đời này nắm trong lòng bàn tay, bị ăn sạch còn không hay.

Trần Bác Đào đang ngẩn ngơ, cửa kính xe đã đóng sầm lại, hít một bụi khói thải mới tỉnh.

"Tần Tuế Minh, mẹ kiếp…"

Anh định lẩm bẩm vài câu, nhân viên phục vụ đã chạy theo đưa hóa đơn: "Quý khách chưa thanh toán…"

Trần Bác Đào nhớ rõ Tần Tuế Minh nói là mời anh ăn.Kỷ Lạc Cẩn chạy ra ngoài trong hoảng loạn, bắt taxi ngồi thở hổn hển.

Tài xế liếc nhìn cậu, hỏi: "Đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!