Chương 15: (Vô Đề)

Sau một giấc ngủ ngon, Kỷ Lạc Cẩn đã vô tư quên sạch chuyện xảy ra hôm qua. Nhưng khi mở điện thoại, cậu giật mình trước hàng loạt cuộc gọi nhỡ.

Vốn dĩ cậu luôn bật chế độ "Không làm phiền" khi ngủ, giờ mở khóa màn hình, chiếc điện thoại rung lên như quả bom hẹn giờ.

Nhìn dãy số đã gọi quá nhiều lần, cậu ngập ngừng bấm nhận: "Alo?"

"Sao cậu lại chặn tôi?!"

Giọng nói quen thuộc bên kia vừa giận dữ vừa pha chút tủi thân.

"…"

Kỷ Lạc Cẩn toàn thân lạnh run, cảm giác tê dại quen thuộc lại ùa về. Cậu lập tức muốn cúp máy.

"Đừng cúp máy!" Lâu Dã như đoán được ý đồ của cậu, giọng nhỏ dần sau một đêm mất ngủ, "Cậu bỏ chặn tôi đi, tôi xin lỗi, là tôi quá vội vàng…"

Sau sự kiện hôm qua, Kỷ Lạc Cẩn mức độ tiếp thu đã cao hơn một ít, nhưng vẫn lắp bắp: "Đừng…"

Cậu cắt ngang thẳng thừng: "Cậu không cần xin lỗi. Cảm ơn đã giúp tôi nhận đồ ăn suốt thời gian qua. Nhưng mà… tôi không thích con trai, càng không chịu được việc bị con trai thích."

Nói xong, cậu lập tức cúp máy rồi chặn luôn số điện thoại kia. Xử lý xong chuyện của Lâu Dã, cả người cậu nhẹ nhõm hẳn.

Kỷ Lạc Cẩn ném điện thoại lên giường, đi vệ sinh cá nhân.

Cậu vừa đánh răng vừa ngắm mình trong gương. Từ nhỏ cậu đã biết mình đẹp trai – kiểu đẹp mềm mại như con gái, nhưng lớn lên thì không ai nhầm lẫn giới tính của cậu nữa.

Nhổ bọt kem đánh răng, cậu lấy khăn lau những giọt nước lăn dài trên mặt, rồi nhíu mày tự hỏi: "Con trai có gì hay ho đâu… Thích tôi làm gì chứ?"

Tối nay là tiệc đính hôn của Kỷ Vịnh Trạch và Ngô Gia Nam. Anh ta bắt Kỷ Lạc Cẩn đi làm culi. Ban đầu Kỷ Vịnh Trạch muốn công bố hôn sự với cả thế giới, nhưng Ngô Gia Nam không thích phô trương, nên hai người chọn tổ chức trên du thuyền.

Dù đã thuê người trang trí và giám sát, Kỷ Vịnh Trạch vẫn không yên tâm, phải tự mình kiểm tra.

Anh ta không hài lòng với những bông hoa trang trí, cho rằng chúng không đủ tươi, nên yêu cầu mua mới toàn bộ.

Du thuyền được trang trí toàn hoa, thay hết là một công việc khổng lồ. Nhân viên không đủ, Kỷ Lạc Cẩn cũng bị nhét vào tay một bó hoa để phụ giúp.

"Mấy bông hoa đó không tươi chỗ nào chứ?" Cậu thở dài than vãn: "Số tôi khổ quá…"

Hôm qua bị con trai tỏ tình, hôm nay vừa ăn cẩu lương vừa làm culi. Tiếng than vừa thốt ra, cậu đã bị Kỷ Vịnh Trạch vỗ vào sau gáy.

"Số mày khổ chỗ nào, nói tao nghe xem?"

Kỷ Lạc Cẩn trừng mắt: "Nói chung là rất khổ!"

Bắt cậu làm việc khó hơn lên trời. Thời gian cậu lười biếng còn nhiều hơn lúc chăm chỉ.

Đúng lúc cậu sắp hết kiên nhẫn, Tần Tuế Minh và Trần Bác Đào bước vào. Kỷ Lạc Cẩn mắt sáng rỡ, lập tức ném bó hoa vào ngực Tần Tuế Minh, chuẩn bị chuồn đi chơi.

"Chạy đi đâu—"

Tần Tuế Minh nắm cổ áo kéo cậu lại, ôm bó hoa bật cười: "Đẩy hết việc cho anh rồi chạy à?"

"… Giúp em đi mà." Kỷ Lạc Cẩn vô thức làm nũng, cường điệu nói: "Em đã bị Kỷ Vịnh Trạch bắt làm culi cả ngày hôm nay rồi."

Kỷ Vịnh Trạch cười gằn: "Tạm thời không tính chuyện làm được bao nhiêu, nhưng em đã ở đây được một tiếng chưa?"

Tần Tuế Minh bị chọc cười, từ bó hoa chọn ra một nhánh, cắt gai xong đưa cho Kỷ Lạc Cẩn: "Cầm đi ngồi một chỗ, đừng ra ngoài, lạnh đấy."

Dù không hài lòng khi bị mọi người cười nhạo, nhưng không phải làm việc khiến cậu vui vẻ ngay. Cậu leo lên chiếc ghế cao ngồi chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!