Chương 11: (Vô Đề)

Việc Tần Tuế Minh không có nhà đúng là chuyện khiến Kỷ Lạc Cẩn phấn khích. Mấy ngày nay cậu ngoan ngoãn giả tạo đến ngột ngạt, giờ Tần Tuế Minh đi vắng, cậu thoải mái buông thả bản thân.

Việc đầu tiên sau khi tan học là chạy vào phòng Tần Tuế Minh. Kỷ Lạc Cẩn ba chân bốn cẳng lao vào phòng ngủ chính, nhảy lên giường như cá chép hóa rồng.

Cậu ngang ngược lăn qua lăn lại mấy vòng, phá hỏng hết công sức Tần Tuế Minh dọn giường trước khi đi.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Chó quả thật thông minh. Mỹ Mỹ dường như cũng biết chủ nhân thật sự đã đi, chạy nhảy xung quanh giường nhưng có lẽ ngửi thấy mùi Tần Tuế Minh còn vương lại nên không dám nhảy lên.

Kỷ Lạc Cẩn lăn thêm một vòng nữa rồi nằm sải tay chân ra giường, giơ điện thoại lên chụp selfie, đắc ý gửi cho Tần Tuế Minh.

[Bảo Bảo]: Giường này là của em rồi.

Tần Tuế Minh vừa xuống máy bay thì nhận được tin nhắn. Tài xế đã đợi sẵn ở sân bay, hắn xuống xe đón anh và nhận hành lý từ trợ lý, chất lên cốp rồi lái xe đến nơi ở.

Nhìn điện thoại, Tần Tuế Minh khẽ cười. Trên máy bay anh không ngủ được, xem tài liệu suốt đêm khiến thái dương nhức nhối, giờ mệt mỏi tan biến hết.

Anh phóng to bức ảnh xem kỹ.

Bức ảnh chụp rất tự nhiên, tay cầm điện thoại có vẻ không vững, khi bấm chụp hơi rung khiến viền ảnh hơi mờ.

Kỷ Lạc Cẩn chỉ lộ nửa khuôn mặt, cười với ống kính, ánh mắt đầy vẻ khoe khoang rất đáng yêu.

Đèn trong phòng không bật, ánh sáng mờ ảo, nhưng Tần Tuế Minh vẫn nhận ra ga giường màu xám của mình, và phát hiện nó đã bị lăn nhàu.

Kỷ Lạc Cẩn coi anh như anh trai nên thoải mái ngủ trên giường anh, nhưng sự chú ý của Tần Tuế Minh lại đổ dồn vào đôi mắt đẹp, đường môi và xương quai xanh lấp ló dưới cổ áo của cậu.

Tần Tuế Minh đưa ngón tay lên màn hình, lướt nhẹ qua khóe miệng đang nhếch lên của Kỷ Lạc Cẩn. Cậu được nuông chiều lớn lên, đi đâu cũng được chiều chuộng, nụ cười ngây thơ không hợp với tuổi tác.

Sự ngây thơ này có công của anh, lớn rồi mà vẫn trẻ con như vậy.

Tần Tuế Minh cảm thấy Kỷ Lạc Cẩn giống con mèo tranh chỗ khi chủ vắng nhà, giả ngoan mấy ngày không ai quản lại vểnh đuôi lên. Anh muốn túm lấy đuôi cậu xem phản ứng ra sao.

Cậu cái gì cũng không biết, nhưng mỗi cử chỉ vô ý lại khiến Tần Tuế Minh xao xuyến. Anh muốn bay về ngay, bắt lấy kẻ đã làm rối tung giường mình, ôm chặt rồi dí mặt vào lòng khiến cậu thở không nổi, đỏ mặt xin lỗi.

Chỉ là suy nghĩ nhất thời. Khi Tần Tuế Minh im lặng cúi mắt, ánh nhìn lạnh như hồ nước đóng băng. Anh dùng giọng đùa cợt nhắn:

[Tần Tuế Minh]: Thích thì cứ ngủ thoải mái.

Tần Tuế Minh nhìn bức ảnh mười phút, phân loại lưu vào album riêng. Anh có album mã hóa chứa ảnh Kỷ Lạc Cẩn, từ tấm chụp chung với sư tử con hồi nhỏ đến bức ảnh cậu ngủ trên giường anh hiện tại, đều do Tần Tuế Minh tự tay sưu tập.

Ngôi nhà rộng chỉ vắng một người, nhưng Kỷ Lạc Cẩn bỗng thấy lạnh lẽo trống trải.

Có lẽ do di chứng sau vụ bắt cóc năm xưa, khi nhận ra mình ngủ một mình trong phòng khách, Kỷ Lạc Cẩn thường giật mình tỉnh giấc. Cậu ngủ không yên, đắn đo một lúc rồi chạy vào phòng Tần Tuế Minh.

Tần Tuế Minh vừa ngủ ở đây tối qua, Kỷ Lạc Cẩn nằm trên giường vẫn ngửi thấy mùi hương của anh. Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, cậu ngủ một mạch đến sáng.

Hôm sau, cậu bị chuông điện thoại bên cạnh đánh thức kịp thời. Tối qua ngủ không ngon, chứng khó dậy của Kỷ Lạc Cẩn càng trầm trọng.

Cậu thò tay khỏi chăn, mò mẫm lấy điện thoại trên bàn, yếu ớt: "Alo?"

"Em giỏi lắm Kỷ Lạc Cẩn." Giọng Tần Tuế Minh trong điện thoại càng trầm hơn, "Lúc nào cài báo thức điện thoại anh gọi em dậy vậy? Không thể đặt báo thức điện thoại mình à?"

Kỷ Lạc Cẩn nửa tỉnh nửa mê vẫn cãi: "Chuông báo thức đáng sợ lắm… Em không thích bị đánh thức đột ngột."

"Giờ em dậy đi, lát nữa tài xế đến đón."

"Dạ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!