Chương 10: (Vô Đề)

Kỷ Lạc Cẩn bị Tần Tuế Minh nửa ôm nửa lôi ra khỏi bar. Ý thức cậu nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là ai, lẩm bẩm: "…Khó chịu quá."

"Biết khó chịu rồi à?"

Tần Tuế Minh đẩy cậu vào ghế sau, trong lòng đang bốc lửa nhưng không thể tính sổ với kẻ say ngay lúc này, chỉ lạnh giọng hỏi: "Chỗ nào khó chịu?"

"Đau eo."

Kỷ Lạc Cẩn hít một hơi, mơ màng kéo áo lên xem.

Tấm ngăn giữa khoang lái kịp thời hạ xuống. Kỷ Lạc Cẩn kéo chiếc áo hoodie lên, lộ cả viền q**n l*t cùng đường cong eo thon do gầy nhưng vẫn đẹp mắt.

Cậu kéo vạt áo, cúi đầu nhìn bên hông.

Lúc nãy Tần Tuế Minh thực sự dùng lực rất mạnh, vùng da đó đỏ ửng cả mảng. Nếu không có lớp vải ngăn cách, chắc hẳn sẽ in rõ dấu ngón tay.

Tần Tuế Minh nhìn chằm chằm vết đỏ hồi lâu, cuối cùng đưa tay chạm nhẹ, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"

Không ai trả lời. Kỷ Lạc Cẩn nắm chặt áo lại ngủ tiếp. Tần Tuế Minh để cậu một lúc mới với tay kéo áo xuống.

Anh gọi điện cho Đường Vy, không giúp Kỷ Lạc Cẩn giấu giếm mà thẳng thắn kể hết chuyện tối nay.

Sau khi báo với bà, anh đưa cậu về nhà mình.

Lúc xuống xe, Kỷ Lạc Cẩn bước loạng choạng. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu tỉnh táo chút ít, được Tần Tuế Minh đỡ đi về phía thang máy.

Thang máy riêng không có người lạ. Kỷ Lạc Cẩn dựa vào tường một lúc, chân mềm nhũn không kiểm soát nổi, đổ ập vào lòng Tần Tuế Minh.

Nhìn kẻ say trong lòng, cơn giận vừa nguôi lại bùng lên. Môi anh khẽ mím, dùng tay đẩy đầu cậu ra, lạnh giọng: "Đứng thẳng."

Bảo đừng đến những chỗ đó không nghe, còn lén lút đi một mình. Đi thì đi, uống rượu không biết liều lượng, say đến thế này.

Nếu anh không gọi điện?

Nếu anh không đến đón?

Tần Tuế Minh nghĩ đến chàng trai trẻ đầy thù địch lúc nãy, càng thêm bực bội, thở dài một hơi.

Bị đẩy ra, Kỷ Lạc Cẩn ngơ ngác một chút rồi lại dính như sam vào người anh. Tiềm thức quen thuộc mùi hương Tần Tuế Minh, như sợ bị đẩy lần nữa, cậu ôm chặt lấy eo anh.

"Ting—"

Thang máy tới tầng.

Ngón tay Tần Tuế Minh điểm trên trán Kỷ Lạc Cẩn, dừng giữa không trung rồi cuối cùng buông xuôi.

"…Khó chịu."

Kỷ Lạc Cẩn vẫn lẩm bẩm bên tai, giọng nghe có vẻ oan ức.

Ngón tay Tần Tuế Minh từ trán trượt xuống, dừng ở đôi môi mềm mại. Anh không ngờ cậu lại thè lưỡi l**m, l**m xong còn ném ánh mắt đầy khiêu khích.

Động tác dừng lại, đột nhiên anh đưa ngón tay vào miệng cậu, chạm vào răng khiến Kỷ Lạc Cẩn "ưm" lên khó chịu.

Ngón tay đè lưỡi cậu, tâm trạng bức bối khiến anh muốn quấy nhiễu, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe, anh như tỉnh táo lại, rút tay ra đột ngột.

Mặt lạnh như tiền, anh cúi xuống bế Kỷ Lạc Cẩn lên.

Kiểu bế công chúa không tiện, anh đành đỡ mông cậu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!