Trên xe Chu Mạc ngồi ghế lái, Lục Cảnh Quân ngồi ghế phụ, Hướng San độc chiếm hàng ghế sau.
Chu Mạc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 12 giờ trưa rồi, khẽ ho một tiếng:
– Lục tổng, giờ đưa cô bé này về biệt thự trước sau đó mới quay lại công ty ạ?
Lục Cảnh Quân lướt báo cáo trên máy tính bảng, nghe vậy ngập ngừng nói:
– Đưa con bé tới công ty luôn đi.
– À vâng.
Hướng San căng thẳng an tĩnh ngồi trong xe,
nghe vậy ngập ngừng nói:
– A… cháu có hơi… đói!
Lục Cảnh Quân nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vô tội của cô qua gương chiếu hậu thì nói:
– À… thì ra cũng biết đói.
Hướng San mím môi, lẩm bẩm một mình:
– Là người thì ai mà không biết đói chứ?
Lục Cảnh Quân lập tức lạnh lùng hừ lạnh một cái, từ chối giao tiếp.
Chu Mạc liếc thấy dáng vẻ của anh thầm đánh giá…
Chú cháu nhà này… hình như không hoà thuận cho lắm.
Đến công ty, Hướng San có hơi ngạc nhiên…
Lục Cảnh Quân ấy thế mà lại quản lí một công ty lớn đến vậy, cô ngước mắt nhìn khắp một lượt…
Bảo vệ, lễ tân, nhân viên công ty đều cung kính cúi chào:
– Lục tổng!
Hướng San, một cô bé 17 tuổi đó giờ chỉ biết bay nhảy ở chốn vui chơi đàng điếm, lần đầu tiên tiếp xúc với môi trường làm việc nghiêm túc thế này, không ngừng trầm trồ trong lòng…
Nhân vật phản diện thật lợi hại quá!
Lục Cảnh Quân liếc dáng vẻ ngơ ngác của Hướng San, vừa đi vừa nói với cô:
– Muốn ăn gì cứ nói với Chu Mạc.
Hướng San gật đầu, lập tức quay sang nói với Chu Mạc:
– Chú Chu Mạc, cháu muốn ăn dâu tây!
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì nhíu mày:
– Phải ăn cơm!
Hướng San rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói:
– Vậy… cháu muốn ăn cơm cà ri, ít cơm nhiều thịt ạ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!