Chương 7: Mắt cậu có vấn đề

Tại văn phòng giám đốc điều hành của công ty giải trí CQ…

Chu Mạc một bên vừa rót cà phê cho Lục Cảnh Quân vừa khóc không ra nước mắt…

Tại sao chứ, anh vừa mới được thăng chức làm trợ lý chủ tịch hôm qua mà nay đã bị trừ lương rồi huhu…

– Lục tổng, rốt cuộc là tôi đã gây ra lỗi lầm gì thế ạ? Ngài từ bi nói cho tôi biết được không?

Lục Cảnh Quân vẫn tiếp tục duyệt báo cáo mà không mảy may quan tâm ai kia, mặc hắn nói năng lộn xộn…

Chu Mạc đột nhiên nhớ ra:

– A, không lẽ, căn phòng tôi chuẩn bị cho cô bé kia có vấn đề gì? Không thể nào, mọi thứ tôi thiết kế đều hoàn hảo trên từng mi li mét mà, hoàn toàn không thể xảy ra sai sót!

Lục Cảnh Quân nghe vậy thì dừng lại một chút…

– Con bé dị ứng!

Chu Mạc:…

– Gu thẩm mĩ của cậu tệ thật!

Chu Mạc:…

Trái tim Chu Mạc lập tức tan vỡ…

Chu Mạc – một người vô cùng tài hoa, có bằng giáo sư tiến sĩ loại xuất sắc, từng đoạt giải quán quân toàn quốc về mảng thiết kế xây dựng, lại có ngày bị hai chú cháu nhà nào đó…

Đây chính là một sự sỉ nhục!

Chu Mạc rầu rĩ rời định rời đi lại nghe Lục Cảnh Quân gọi lại…

– Trường cấp 3 tan học lúc mấy giờ?

– Cấp 3 nào ạ? _Chu Mạc khó hiểu.

– Cấp 3 Trường A, lớp 11.

– À… _Chu Mạc biết là anh đang nói về ai, liền giơ đồng hồ xem thử_… Tầm này hẳn là đã tan học rồi!

Lục Cảnh Quân nghe vậy thì nhíu mày, anh vẫn chưa thấy Hướng San gọi điện nữa…

….

Rốt cuộc chỉ là đám thiếu niên chưa hết cấp 3 nổi loạn gây hấn với nhau, suy cho cùng không có ai là bị thương nặng, gọi người lớn đến nói chuyện bảo lãnh là được rồi.

Phụ huynh của mấy đứa rất nhanh bị gọi tới, duy chỉ có Hướng San là chưa thấy gì…

Cảnh sát bèn hỏi cô gọi người thân, Hướng San rất không hợp tác nói không có, kết quả là bị cảnh sát kí giấy quyết định đem giam đến sáng luôn…

Nhìn đám anh em của cô lần lượt được người nhà tới bảo lãnh, tuy đứa nào đứa nấy cũng bị véo tai lôi cổ về nhưng ít ra… còn có người quan tâm đến…

Chẳng như cô… một người cũng chẳng có.

Hừ, ai mà thèm ghen tị!

Đột nhiên điện thoại trên tay rung lên một hồi, Hướng San thấy tên người gọi thì rùng mình một cái, chậm chạp ấn nghe:

– Tan học rồi sao không gọi tôi đến đón?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!